Ở ngoài phòng cấp cứu, trong lúc đợi Tập Thanh tỉnh lại, cả người tôi lạnh buốt.
Cái mùa hè nóng nực như vậy, tôi lại như đang đứng giữa trời băng tuyết.
Tôi là Alpha da dày thịt béo, cậu ta thì khác, chỉ cần gió thổi một chút là có thể bị cảm.
Vừa nãy lại chảy nhiều m.á.u như vậy, liệu có thực sự… không tỉnh lại được không.
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại khuôn mặt đau khổ và yếu ớt của cậu ta.
Trong lòng lần đầu tiên tôi có một nhận thức rõ ràng hơn về sự quý trọng của từ “thích”.
Một lúc sau, bố Tập cũng chạy đến.
Người Omega gầy yếu khóc đến mức thở không ra hơi, nắm tay tôi, khoa tay múa chân một vài ký hiệu mà tôi không hiểu.
Nhưng tôi lờ mờ nhớ lại vài câu đơn giản mà Tập Thanh đã dạy tôi trước đây.
Vụng về làm đi làm lại động tác:
“Sẽ không sao đâu.”
“Xin lỗi.”
Trong lòng cũng như bị ma ám, lặp đi lặp lại “sẽ không sao đâu”.
Tôi dựa vào tường, sau nhiều giờ hỗn chiến và nỗi sợ hãi vừa nãy, cơ thể mới có chút phản ứng.
Vô lực ngồi bệt xuống đất.
Không nhịn được mà ôm mặt.
Phải làm sao đây?
Nếu cậu ta thực sự có chuyện gì, thì phải làm sao đây?