Tôi bị đưa đến một căn hộ xa hoa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, chân tôi mềm nhũn gần như không đứng vững.
Cố Xuyên đi theo vào, khóa trái cửa.
cậu ta từng bước tiến lại gần, kéo cà vạt, trong ánh mắt cuộn trào những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
"Tại sao?"
Giọng cậu ta khàn khàn, mang theo sự giận dữ bị kìm nén đến tột cùng.
"Từ Thanh Hòa, cậu thiếu tiền đến mức phải làm nhục bản thân như vậy!"
cậu ta đã nhận ra.
cậu ta đã nhận ra từ lâu rồi!
Nỗi hoảng sợ tột độ khiến tôi liên tục lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào cửa sổ sát đất, không còn đường lui.
"Cậu... cậu nhận nhầm người rồi..."
Tôi vẫn muốn giãy giụa lần cuối.
"Nhận nhầm?"
Cố Xuyên đột ngột vươn tay, giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt tôi.
Khuôn mặt tôi hoàn toàn bại lộ trước mặt cậu ta, tái nhợt, đầy những vết nước mắt.
cậu ta bóp cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn cậu ta.
"Đôi mắt này, cậu nghĩ chỉ cần đeo một cái mặt nạ là tôi không nhận ra sao? Từ lúc cậu bước lên sân khấu, giải phóng pheromone, tôi đã biết đó là cậu rồi!"
Pheromone của cậu ta không còn kiềm chế, như một cơn sóng thần ập đến với tôi.
Mang theo ý vị xâm lược đầy tính trừng phạt.
Trước mặt một Alpha, bản năng của Omega khiến chân tôi mềm nhũn muốn quỳ xuống.
"Để chữa bệnh cho mẹ cậu? Hay để trả khoản nợ thối nát của bố cậu?"
cậu ta chất vấn gay gắt, mỗi từ đều như một con d.a.o đ.â.m vào tim tôi.
cậu ta biết tất cả.
Sự tuyệt vọng bị kìm nén bấy lâu nay bùng nổ hoàn toàn vào lúc này.
Tôi khóc nấc lên, mọi sự ngụy trang sụp đổ.
"Đúng, tôi cần tiền, rất rất nhiều tiền, tôi không còn cách nào khác Cố Xuyên!"
Trong mắt Cố Xuyên cuộn trào những cảm xúc phức tạp.
"Trong mắt cậu, tôi rốt cuộc là gì? Thà đi... "
cậu ta dừng lại, cuối cùng không nói ra từ đó.
"Cũng không chịu mở lời nhờ tôi giúp đỡ?"
Tôi khẽ cười khẩy: "Nhờ cậu giúp đỡ? Cậu sẽ tốt bụng như thế à?
"Năm đó cậu đã đối đầu với tôi như thế nào, có cần tôi nhắc lại không?"
Cố Xuyên nghe vậy sững người, cuối cùng lại bật cười.
"Từ Thanh Hòa, cậu đúng là một tên ngốc từ đầu đến chân."
Hơi thở của cậu ta phả vào tai tôi.
"Đó là tôi thích cậu!"
Tôi mở to mắt, khó tin nhìn cậu ta.
Cố Xuyên lại như bị tôi kích thích, hôn lên môi tôi không chút do dự.
Một nụ hôn sâu và có chút trừng phạt.
Môi cậu ta dần chuyển sang gáy tôi.
Cảm giác đau nhói của một dấu ấn vĩnh viễn ập đến.
Sự giãy giụa của tôi dần yếu đi, cơ thể bị sức mạnh này chiếm lấy.
Sau khi đánh dấu xong, cậu ta áp trán mình vào trán tôi, hơi thở nặng nề.
"Từ Thanh Hòa."
Giọng cậu ta trầm thấp, mang theo sự kiên định.
"Lời cá cược đó," cậu ta từ từ nói, "tôi đã thắng."
Tim tôi đập mạnh một cái.
"Một tỷ, tôi sẽ đưa cho cậu. Chuyện của gia đình cậu, từ nay về sau, đều do tôi lo."
"Và cậu," cậu ta nâng mặt tôi lên, buộc tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu ta, "cũng thuộc về tôi."