Hôm nay cậu ta.
Vô cùng khác thường.
Pheromone mà cậu ta giải phóng nồng đậm hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Mùi tuyết tùng điên cuồng tác động đến giác quan của tôi, cám dỗ tôi chìm đắm.
Tôi cắn vỡ môi dưới, mùi m.á.u tanh lan tỏa trong miệng, trước mắt tối sầm từng trận.
"Đừng đi, Từ Thanh Hòa."
Giọng cậu ta mang theo sự dụ dỗ, áp sát bên tai tôi.
"Không thể... vì đứa bé..."
Tôi lẩm bẩm trong cơn mơ hồ.
Bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tôi.
Khi lấy lại ý thức, Cố Xuyên đang gọt táo.
Khóe môi cậu ta mang theo một nụ cười, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh.
Thấy tôi tỉnh, cậu ta đỡ tôi ngồi dậy.
"Cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"
Tôi lắc đầu, không dám nhìn cậu ta.
cậu ta đưa cho tôi một miếng táo, thản nhiên lên tiếng:
"Bố của đứa bé là ai?"
Tim tôi hẫng đi nửa nhịp, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến.
Tôi nhắm mắt lại, dùng hết sức lực:
"Là..."
"Dù là của ai, thì cũng là của tôi."
cậu ta cắt lời tôi, dường như không muốn biết tôi đã có quan hệ với ai.
"Từ Thanh Hòa, đứa bé được bảy tuần rồi. Tức là một tỷ đó, đã mua cả cậu, và con của cậu.
"Vì vậy, dù đứa bé này là của ai, thì cũng là của Cố Xuyên tôi.
"Chỉ là, người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, phải là con ruột của tôi, không thể là đứa bé trong bụng cậu bây giờ."
"...Là của cậu."
Cố Xuyên lặng lẽ ngồi đó, rất lâu.
Miếng táo trong tay đã oxy hóa rất nhiều, cậu ta mới hoàn hồn.
"Cậu, cậu nói gì?"
"Đứa bé, là của cậu, cái ngày cậu phát tình, tôi không gọi Omega khác giúp cậu, là tôi..."
Phản ứng của Cố Xuyên không giống như tôi dự đoán.
cậu ta lại nhếch môi cười.
"Từ Thanh Hòa." cậu ta cúi người xuống. "Cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi."