Chương 33
Lý Hữu Phúc thấy Thái tử điện hạ ôm Cố Nghiên Linh lại đây, chỉ cho rằng đối phương là vừa rồi ở suối nước lạnh trung được điện hạ sủng ái, không còn chút sức lực, đợi người đi đến trước mặt, nghe được điện hạ nói: “Đi gọi đại phu.” Cố Nghiên Linh không có mặc giày vớ, Thường Phong mắt sắc nhìn thấy vết thương ở mắt cá chân Cố Nghiên Linh, “Bị rắn cắn?” Tiêu Hành Hàn: “Ừ.” Lý Hữu Phúc kinh hoảng vội la lên: “Ai u, sao lại bị rắn cắn? Nô tài đây liền trở về gọi đại phu.” Thường Phong: “Thiếu gia, thuộc hạ tới ôm đi.” Tiêu Hành Hàn: “Không cần.” Cố Nghiên Linh từ trong lòng ngực Tiêu Hành Hàn thò đầu ra: “Thường Phong đại ca, ngươi đừng lo lắng, con rắn kia không độc, ta chỉ là bị dọa sợ thôi.” Thường Phong cũng nhìn thấy trên mắt cá chân hắn hai lỗ thủng máu không hề bị thâm đen, “Vẫn là cần phải cẩn thận một chút.” Cố Nghiên Linh nắm vạt áo Tiêu Hành Hàn: “Lúc ấy tình huống quá nguy cấp, ta lo lắng Thiếu gia, cũng không rảnh lo chuyện khác, may mắn là không có độc, ta còn tưởng rằng mình không sống nổi nữa.” Hắn nói như vậy, Tiêu Hành Hàn liền ôm chặt cậu hơn, “Được rồi, đừng nói chuyện.” Cố Nghiên Linh phát biểu câu cuối cùng: “Chỉ cần Thiếu gia không có việc gì là tốt rồi.” Nói xong lúc này mới lại an an tĩnh tĩnh mà áp mặt vào lòng Tiêu Hành Hàn.
Thường Phong nghe được Cố Nghiên Linh là cứu Thái tử điện hạ nên mới bị thương, tuy lo lắng cho hắn, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc điện hạ vạn kim chi khu không cho phép có bất cứ sơ suất nào. Đợi bọn họ trở về, thái y đã chờ sẵn, Cố Nghiên Linh được đặt lên sập, mắt cá chân đã sưng lên, thái y rửa sạch vết thương và băng bó một phen xong, nói với Tiêu Hành Hàn: “Thiếu gia, con rắn này tuy không độc, nhưng vẫn phải cẩn thận tĩnh dưỡng.” “Nếu là đau thì có thể dùng khối băng đắp một chút.” Tiêu Hành Hàn: “Lý Hữu Phúc, đem Thanh Tâm Giải Độc Đan lấy lại đây.” Thái tử điện hạ đã lên tiếng, Lý Hữu Phúc tự nhiên phải đi lấy đan dược giá trị ngàn vàng này. Cố Nghiên Linh: “Cũng không có độc, sẽ không ăn đâu, lãng phí lắm nha.” Tiêu Hành Hàn đưa đan dược tới bên môi Cố Nghiên Linh: “Cho ngươi giảm đau, ăn vào sẽ tốt hơn chút.” Cố Nghiên Linh thầm nghĩ việc này thật sự không vô ích khi bị rắn cắn, Tiêu Hành Hàn hiện tại đối với hắn thật sự ôn nhu hơn nhiều, trước kia từng dùng qua loại ngữ khí này sao. Đợi mọi người rời đi sau, Cố Nghiên Linh bắt đầu làm nũng: “Thiếu gia, ngươi ôm ta đi, ta vẫn còn hơi sợ hãi.” Tiêu Hành Hàn ôm cậu vào lòng: “Lần sau đừng như vậy.” Cố Nghiên Linh: “Vậy ta có thể để rắn cắn Thiếu gia sao? Con rắn này nhan sắc trông tươi đẹp như vậy, vạn nhất có kịch độc thì làm sao bây giờ? Ta không thể để Thiếu gia bị thương.” Tiêu Hành Hàn đâu phải dễ dàng như vậy bị lừa gạt, vừa rồi là quá mức lo lắng nên không kịp suy nghĩ, thản nhiên nói: “Ngươi có thể phân biệt không rõ rắn có độc hay không có độc sao?” “Từ nhỏ đã lang thang trong núi, lại còn biết đuổi côn trùng chữa bệnh, sẽ phân biệt không rõ những thứ này sao?” Cố Nghiên Linh bị vạch trần không chút lưu tình nào, trong nháy mắt đắc ý không nổi, bĩu môi từ trong lòng ngực Tiêu Hành Hàn đứng dậy, lẳng lặng quay lưng về phía hắn, bắt đầu ngồi trên giường thút thít rơi nước mắt. Tiêu Hành Hàn xoay người cậu lại. Cố Nghiên Linh khóc lớn hơn, đẩy tay đang lau nước mắt cho mình ra, khóc lóc kể lể: “Kia ta cũng là lo lắng ngươi, có độc hay không có độc ta đều sẽ làm như vậy.” Tiêu Hành Hàn: “Được rồi, không khóc, ta tất nhiên là tin ngươi.” Cố Nghiên Linh lúc này mới chịu để hắn lau nước mắt cho mình, rồi sau đó bổ nhào vào lòng ngực hắn, “Ngươi vừa rồi ý kia chính là đang nói ta chơi tâm kế, ta hảo tâm không được báo đáp, ngươi người này quá đáng ghét.” Tiêu Hành Hàn chỉ đành phải lại cẩn thận dỗ dành cậu một phen. Cố Nghiên Linh rốt cuộc bị rắn cắn, cho dù không có độc, miệng vết thương sưng to như vậy, khóc mệt mỏi gục trên lòng ngực Tiêu Hành Hàn đã ngủ. Đợi tỉnh lại khi, trong phòng đều đã ánh nến sáng tỏ. Cố Nghiên Linh phát hiện mình còn ở trong lòng ngực Tiêu Hành Hàn, ngủ một giấc, có lẽ là viên giải độc đan kia có tác dụng, miệng vết thương cũng không đau, đối diện với con ngươi Tiêu Hành Hàn, có chút thẹn thùng nói: “Ngươi vẫn luôn ôm ta sao? Sao cũng không đặt ta trên sập.” Tiêu Hành Hàn khẽ cười nói: “Sợ ngươi tỉnh lại lại nên ồn ào ta không tuân thủ quy củ.” Cố Nghiên Linh không thừa nhận: “Ta mới không phải loại người kia!” Tiêu Hành Hàn: “Đói sao?” Cố Nghiên Linh gật đầu: “Ta hái được một giỏ nấm đó, chờ ăn lẩu.” Tiêu Hành Hàn gọi người đi chuẩn bị, rất nhanh trên bàn liền dựng lên nồi lẩu, vốn dĩ nấu là lẩu gà đen thủy sản, bởi vì Cố Nghiên Linh bị rắn cắn, không thể ăn những thứ đó, liền đổi thành lẩu ống xương bí đao, nấm đã xử lý qua, cũng đặt ở bên trong nấu. Cố Nghiên Linh ăn uống cực kỳ tốt, liền ăn hai chén lớn, Tiêu Hành Hàn thấy hắn tham ăn, ngăn lại nói: “Đừng có ăn nhiều như vậy, không nên quá no.” Cố Nghiên Linh nghe vậy lúc này mới không tình nguyện buông đũa. Tiêu Hành Hàn cho người dọn nồi lẩu trên bàn đi, Cố Nghiên Linh hiện tại cần dưỡng thương, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều, hạ nhân đưa tới nước ấm hầu hạ hắn rửa mặt. Cố Nghiên Linh ngồi trên giường: “Thiếu gia, ta ngủ không được, ngươi bồi ta.” Tiêu Hành Hàn: “Ta không đi.” Cố Nghiên Linh vỗ vỗ giường: “Ngươi lên đây ôm ta.” Lý Hữu Phúc hầu hạ Tiêu Hành Hàn cởi áo xong, dẫn hạ nhân rời khỏi nội thất, đứng thủ ở sau bình phong. Cố Nghiên Linh ôm cổ Tiêu Hành Hàn: “Thiếu gia, ngươi kể chuyện xưa cho ta đi.” Tiêu Hành Hàn: “……” Cố Nghiên Linh mỗi lần sinh bệnh liền dính người, hiện giờ bị rắn cắn, tương đương với bị bệnh, “Nếu không ngươi nói cho ta nghe một chút kinh thành có cái gì hay ho? Kinh thành có phải hay không thực phồn hoa? Có gì khác với Dương Châu?” Tiêu Hành Hàn vuốt sau cổ cậu: “Chờ quay đầu lại ngươi cùng ta đi kinh thành sẽ biết.” Cố Nghiên Linh thầm nghĩ ta mới sẽ không cùng ngươi đi kinh thành đâu, rụt cổ không chịu làm hắn chạm vào, đem mặt áp vào ngực Tiêu Hành Hàn, “Ta hiện tại liền muốn biết, ngươi nói cho ta nghe đi.” Tiêu Hành Hàn bàn tay to xuống phía dưới theo sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về: “Là phồn hoa, so với Dương Châu càng náo nhiệt, thích hợp tính tình của ngươi, ngươi sẽ thích.” Cố Nghiên Linh: “Thật sự có náo nhiệt như vậy?” Tiêu Hành Hàn rất ít khi ra khỏi cung, cũng không nói rõ được dân gian náo nhiệt như thế nào, bất quá mỗi năm đêm giao thừa, hắn sẽ cùng phụ hoàng mẫu hậu đứng ở chỗ cao nhất cửa thành, đặt pháo hoa sáng lạn nhiều màu nhất, dùng để trừ cũ đón người mới đến, ngày đó xác thật náo nhiệt phi thường. Cố Nghiên Linh không bận tâm: “Dương Châu chúng ta cũng có pháo hoa xinh đẹp, không có gì hiếm lạ.” Tiêu Hành Hàn: “……” Cố Nghiên Linh: “Còn có không?” Tiêu Hành Hàn: “Ngươi đi sẽ tự biết.” Cố Nghiên Linh hừ hừ: “Ta xem cũng bất quá như thế, cho nên Thiếu gia mới nói không ra.” Tiêu Hành Hàn: “Thế nào, nếu là không náo nhiệt bằng Dương Châu, ngươi liền không muốn đi?” Cố Nghiên Linh tất nhiên là một phen lời ngon tiếng ngọt: “Ai nha, náo nhiệt hay không ta đều sẽ đi, ta muốn cùng Thiếu gia vĩnh viễn ở bên nhau, ta nhưng không nỡ cùng Thiếu gia tách ra, Thiếu gia đi nơi nào ta liền đi nơi đó.” Tiêu Hành Hàn cúi đầu hôn lên môi hắn. Cố Nghiên Linh bị hôn mặt phiếm hồng, có chút khí suyễn, bắt lấy tay Tiêu Hành Hàn, “Thiếu gia, có phải hay không nên lăn lộn lạp?” (nguyên văn: đặt thuốc viên lạp) Tiêu Hành Hàn: “……” Cố Nghiên Linh vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn. Từ sau khi thể hội qua, Cố Nghiên Linh liền có chút ham muốn, một khi cùng Tiêu Hành Hàn thân
mật, liền nhịn không được nhớ nhung. Tiêu Hành Hàn có chút bất đắc dĩ, nếu là không xảy ra việc bị rắn cắn, cứ theo Cố Nghiên Linh chủ động như vậy, hắn đêm nay nhất định sẽ không bỏ qua Cố Nghiên Linh. “Đại phu nói ngươi cần phải tĩnh dưỡng, đừng luôn nghĩ đến chuyện không đâu.” Cố Nghiên Linh theo lý cố gắng: “Rắn lại không có độc, ta đều cảm thấy ta đã khỏe rồi.” Tiêu Hành Hàn xoa xoa giọt nước trên môi trên cậu: “Ngày mai.” Cố Nghiên Linh đẩy hắn một phen: “Ngươi sao còn ở chỗ ta, ta muốn ngủ.” Tiêu Hành Hàn: “Quen sẽ qua cầu rút ván.” Cố Nghiên Linh cũng cảm thấy cử chỉ này của mình có chút không đạo nghĩa, lại ôm lấy người, “Vậy ta ngày mai dưỡng khỏe, ngươi lại làm cho ta.” Lại cảm thấy lời này của mình có chút cấp thiết, bồi thêm một câu: “Ta cũng là muốn sớm một chút cùng Thiếu gia hành
sự.” Tiêu Hành Hàn hôn hôn môi hắn: “Ngày mai nhất định.” Cố Nghiên Linh hoàn toàn không biết hậu quả của lời này, nằm trong lòng ngực Tiêu Hành Hàn còn vui vẻ mong chờ ngày mai.