Chương 23
Rượu tỉnh đã là một canh giờ sau.
Cố Nghiên Linh chậm rãi mở mắt ra, thấy hoàn cảnh xung quanh có chút xa lạ. Ngồi dậy khỏi giường mới phát hiện mình đang ở phòng trong của một sương phòng trên lầu hai quán rượu.
Lý Hữu Phúc đứng gác ngoài bình phong, nghe được động tĩnh hắn ngồi dậy trong phòng liền vội đi vào, cầm lấy áo ngoài treo trên giá gỗ hầu hạ Cố Nghiên Linh mặc vào, rồi đem nước trà và khăn đưa cho hắn.
Cố Nghiên Linh súc miệng, nhìn quanh thấy trong phòng không có ai: “Thiếu gia đâu?”
Lý Hữu Phúc: “Thiếu gia thấy ngài một chốc một lát tỉnh không được ——”
Cố Nghiên Linh nghe được lời này, đôi mắt tức khắc mở tròn xoe, “Cho nên hắn liền vứt ta lại đây một mình?”
Cái người gì mà! Ăn xong miệng liền tàn nhẫn vứt hắn lại đây!
Đừng tưởng rằng hắn uống say liền không nhớ gì. Lúc đó Tiêu Hành Hàn ăn miệng hắn hung lắm, hôn hắn tới hôn lui, ngủ một giấc rồi môi vẫn còn chưa lành, đến giờ vẫn còn hơi sưng đây này!!!
Lại nghĩ đến chính mình vốn dĩ còn muốn chuốc say Tiêu Hành Hàn, chưa từng ngờ tửu lượng đối phương thế nhưng tốt hơn cả mình. May mắn, hắn say rượu sau thành thật, chỉ ngủ chứ không nói lung tung, đây cũng là nguyên nhân hắn dám uống nhiều.
Lý Hữu Phúc giải thích: “Thiếu gia để nô tài ở lại đây canh gác ngài, hắn mang Thường Phong đi quán cờ giết thời gian rồi.”
Quán cờ cách đây không xa, cũng ở trên con phố này, nhưng Cố Nghiên Linh cảm thấy hành động này của Tiêu Hành Hàn quá không coi trọng mình. Mình uống say, chẳng lẽ không nên ở bên cạnh làm bạn sao?
Cố Nghiên Linh giờ phút này vô cùng bất mãn, thở phì phì ngồi vào trên ghế.
Lý Hữu Phúc thấy thế thăm dò nói: “Vậy chúng ta đi quán cờ tìm thiếu gia nhé?”
Cố Nghiên Linh: “Không đi, ngươi muốn đi ngươi tự mình đi.”
Lý Hữu Phúc nào dám tự mình đi. Thái tử điện hạ bảo hắn canh giữ Cố Nghiên Linh, hắn tự nhiên phải chăm sóc người này thật tốt, “Vậy ngài tính ——”
Cố Nghiên Linh càng nghĩ càng tức giận, đùng đứng dậy: “Đói chết, ta muốn đi ăn cơm.”
Lý Hữu Phúc vội đuổi kịp: “Nô tài đi cùng ngài.”
Cố Nghiên Linh không phản ứng hắn, vung tay áo đi ra ngoài. Hắn lao đầu chui thẳng vào ngực Tiêu Hành Hàn đang vừa mới bước chân vào cửa. Trên đỉnh đầu chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Hấp tấp bộp chộp.”
Cố Nghiên Linh lùi về phía sau một bước, dùng đôi mắt nhỏ liếc hắn, nhất quyết phải làm hắn thấy rõ mình đang cáu kỉnh.
Tiêu Hành Hàn: “Tỉnh rượu rồi có chỗ nào không thoải mái không?”
Cố Nghiên Linh cho rằng hắn không nhìn ra, cũng không đáp lời, chỉ hừ một tiếng thật mạnh, rành mạch tỏ vẻ mình đang giận. Tiêu Hành Hàn lại không phản ứng hắn, cái này khiến Cố Nghiên Linh tức điên, kéo người vào sương phòng, lại đuổi Lý Hữu Phúc ra ngoài: “Đều không được tiến vào.”
Lý Hữu Phúc đưa mắt ra hiệu với Thường Phong, từ ngoài khép cửa sương phòng lại, hai người một trái một phải đứng ở cửa.
Thường Phong đối với hành động này của Cố Nghiên Linh có chút khó hiểu: “Nguyên bảo đây là làm sao vậy?”
Lý Hữu Phúc cười cười: “Đang chơi tiểu tính tình đấy, tỉnh lại không thấy thiếu gia, trong lòng không vui, đang giận dỗi với thiếu gia.”
Thường Phong không hiểu lắm mấy chuyện này: “Cái này có gì đâu? Hắn ngủ rồi một chốc một lát vẫn chưa tỉnh lại mà ——”
Lý Hữu Phúc thấy hắn không hiểu phong tình, ngắt lời nói: “Chờ về sau ngươi cưới vợ liền biết trong đó loanh quanh lòng vòng.”
Thường Phong: “……”
Trong sương phòng.
Cố Nghiên Linh ấn Tiêu Hành Hàn ngồi trên ghế, đứng trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không thấy ta đang sinh khí sao?”
Tiêu Hành Hàn cuối cùng không đùa hắn nữa, kéo người vào trong lòng, giơ tay nhéo nhéo gáy hắn, “Miệng dẩu như vậy cao, ta lại không mù.”
Gáy Cố Nghiên Linh có chút mẫn cảm, vừa bị bàn tay to của Tiêu Hành Hàn chạm vào liền không tự giác run run. Giờ phút này nghe xong lời này, càng buồn bực, làm bộ muốn đứng dậy khỏi đùi Tiêu Hành Hàn, trên thực tế cái mông đều không thèm dịch một chút.
“Ai, ta sao mà đáng thương quá, người ta làm nam sủng, đều là được nâng trong tay mà sủng, ta làm nam sủng bị người ăn miệng rồi liền vứt đi.”
Tiêu Hành Hàn chờ hắn kiểu xoa làm ra vẻ (giả vờ làm nũng) diễn xong, bàn tay to theo gáy hắn xuống phía dưới, ở trên lưng hắn không nhanh không chậm vuốt ve, “Người ta làm nam sủng còn không chỉ bị ăn vặt đâu.”
Cố Nghiên Linh nhận thấy tay hắn theo eo còn muốn đi xuống, hoảng hốt nhanh chóng trở tay bắt lấy, lần này cũng không trừng Tiêu Hành Hàn, tròng mắt lộc cộc loạn chuyển, trên mặt giả bộ như không có việc gì, chỉ làm như không hiểu ý tứ lời này.
Tiêu Hành Hàn nghĩ đến hắn lẩm bẩm lúc say rượu, lại thấy buồn cười: “Sao lại không nói?”
Cố Nghiên Linh đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức vòng lấy cổ Tiêu Hành Hàn, giả mô giả dạng trang hai tiếng khóc: “Thiếu gia ngươi khi dễ ta, cho dù ta còn chưa bị ngươi thủ dũng mông, nhưng thân thể cũng đã bị ngươi chơi rồi, ngươi không thể vì cái này liền khắt khe ta như thế.”
Tiêu Hành Hàn vốn dĩ không muốn làm gì, nhưng đối phương ở trong lòng hắn lộn xộn, còn nói những lời lộ liễu này để trêu chọc, tất nhiên là không khách khí mà chiếu bàn toàn thu, lại đem người ấn ở trong lòng hung hăng khi dễ một phen.
Chờ cửa phòng mở ra, đã là sau nửa canh giờ.
Cố Nghiên Linh cũng không dám nhìn Thường Phong cùng Lý Hữu Phúc, sợ bọn họ ở bên ngoài nghe được động tĩnh gì. Nếu không phải sắc trời dần tối, hơn nữa màu da hắn ngăm, không quá dễ bị phát hiện, giờ phút này hắn đâu chỉ lỗ tai đỏ bừng, khuôn mặt cũng hồng, môi kia càng là bị hôn giống lửa đốt vậy.
Tiêu Hành Hàn thì lại bình tĩnh, đứng đắn là một bộ tư thái lãnh đạm, không biết còn tưởng rằng là quân tử đoan chính gì đâu.
Cố Nghiên Linh trộm trợn trắng mắt, nội tâm mắng hắn hạ lưu, xấu xa, vô sỉ!
Những lời này thật sự là không mắng sai. Mọi chuyện xảy ra trong phòng tắm tối hôm qua như là xé rách mặt ngoài ngụy trang của Tiêu Hành Hàn, đem sự ác liệt cùng dục vọng của hắn toàn bộ bày ra trên người Cố Nghiên Linh.
Trước kia đều là Cố Nghiên Linh thượng vội vàng (chủ động) muốn cùng Tiêu Hành Hàn đi tắm gội, tìm cách đi trêu chọc hắn. Đêm nay, Tiêu Hành Hàn trực tiếp mang hắn đi phòng tắm.
Đùi trong. Chỗ trầy da vừa mới ổn, lại thêm vết thương mới. Tối hôm qua Tiêu Hành Hàn còn chỉ là véo giữ eo hắn, nay cặp bàn tay to kia liền không rảnh rỗi.
Khiến Cố Nghiên Linh cẩn thận thể nghiệm một phen cái gì gọi là chân chính bị chơi thân mình.
Từ lúc bò lên trên bờ, nước mắt Cố Nghiên Linh liền không ngừng. Đến cuối cùng Tiêu Hành Hàn lau mình cho hắn, cặp bàn tay to kia chỉ cần vừa chạm tới làn da, Cố Nghiên Linh liền bắt đầu không tự giác run run.
Tiêu Hành Hàn không giống hôm qua lạnh mặt nữa, đã có thể làm được rất có hứng thú mà lau rửa cho Cố Nghiên Linh. Không chỉ có thế, còn dọa nạt Cố Nghiên Linh đang khóc đến hăng say: “Khi nào chuẩn bị xong?”
Cố Nghiên Linh nghe được lời này của Tiêu Hành Hàn, khóc càng lớn tiếng hơn.
Làm sao lại có loại người không bằng cầm thú (cầm, thú không bằng) thế này! Vừa ăn no xong liền nhớ thương bữa tiếp theo!
Tiêu Hành Hàn dường như tâm tình cực tốt, nhẹ nhàng mút hôn một chút trên môi Cố Nghiên Linh, nhưng lời nói ra lại là: “Ta không có quá nhiều kiên nhẫn.”
Cố Nghiên Linh nháy mắt ngừng nước mắt, làm ra bộ dáng đáng thương vô cùng: “Có thể hay không chỉ dùng chân?”
Tiêu Hành Hàn nắm cằm hắn, muốn cười lại không cười liếc hắn: “Ngươi cảm thấy sao?”
Cố Nghiên Linh vì giữ lại cái mông, ôn tồn nói: “Ta cảm thấy khá tốt, ngươi nếu không muốn dùng chân, ta có thể dùng chân —— ai.”
“Ta chưa nói hiện tại!!! Ô ô ô……”
Cầm, thú, hạ, lưu, ô ô, người này sao mà tinh lực nhiều thế chứ!!
Chờ hai người đi ra, đã là trăng lên giữa trời. Cố Nghiên Linh khóc mệt mỏi, lúc Tiêu Hành Hàn lau chất bẩn trên chân cho hắn, đầu hắn nghiêng đi ngã vào vai Tiêu Hành Hàn ngủ say. Giờ phút này được Tiêu Hành Hàn ôm vào lòng, căn bản không biết nội tâm khiếp sợ của Lý Hữu Phúc ngoài phòng tắm.
Tiêu Hành Hàn thấp giọng căn dặn: “Múc chút nước giếng đưa lại đây.”
Lý Hữu Phúc thấy thế cũng không dám làm ồn đến Cố Nghiên Linh, nhỏ giọng đáp: “Vâng, nô tài đi gọi người múc nước ngay.”
Tiêu Hành Hàn ôm Cố Nghiên Linh đi tây sương phòng, đem người đặt lên giường. Ánh mắt hắn dừng lại trên mấy lọ thuốc bên cạnh gối đầu, trong đó một lọ là thuốc mỡ tối hôm qua hắn mang lại đây. Tiêu Hành Hàn bái rớt quần nhỏ của Cố Nghiên Linh, bôi thuốc cho hắn.
Cố Nghiên Linh ngủ say sưa, trong mộng chỉ hừ hừ một hai tiếng. Tiêu Hành Hàn ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại một lát trên khuôn mặt không bố trí phòng vệ của hắn. Khuôn mặt này đặc điểm duy nhất là tròng mắt đen bóng, lúc muốn làm ý đồ xấu thì đặc biệt linh động. Giờ phút này nhắm mắt lại, ngũ quan thường thường vô kỳ (tầm thường), không có bất kỳ điểm nào hấp dẫn người, cố tình lại tự tin cực kỳ.
Tiêu Hành Hàn đắp chăn lên cho hắn.
Lý Hữu Phúc dẫn tiểu thái giám vào, biết nước giếng mát lạnh này là để Cố Nghiên Linh đắp mắt. Đang định tiến lên, liền thấy Thái tử điện hạ đã cầm khăn vắt nước trong nước, rồi sau đó phúc (đắp) lên mí mắt hơi mỏng của Cố Nghiên Linh.
Kiểu hầu hạ này, đâu cần điện hạ tự mình động thủ, nhưng điện hạ không chỉ chườm lạnh đôi mắt cho người ta, lại còn ở trong một đống lọ thuốc của Cố Nghiên Linh chọn lựa, nhặt ra thuốc mạt mắt, cẩn thận bôi thuốc xong cho Cố Nghiên Linh, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Lý Hữu Phúc thấy Thái tử điện hạ để bụng đến mức này, tất nhiên không quên dặn dò tiểu thái giám hầu hạ tây sương phòng, “Lúc gác đêm đều cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Tối hôm qua thật sự là mệt, Cố Nghiên Linh ngủ say một đêm, lần này liền mộng cũng không thèm nằm. Tỉnh ngủ sau ký ức thu hồi, mọi chuyện xảy ra trong phòng tắm đều hiện lên trong đầu.
Cố Nghiên Linh quả thực vừa xấu hổ lại vừa tức giận, giơ chân trừng mắt nhìn vào chân, lần sau hắn muốn giẫm phế cái thứ kia của Tiêu Hành Hàn, xem hắn còn dám uy hiếp mình không!
Đồ vô liêm sỉ!
Ô ô, hắn hiện tại trừ cái mông ra, cái trong sạch gì cũng không còn. Mấu chốt là đã như vậy rồi, Tiêu Hành Hàn cũng không có nghe lời hắn, Cố Nghiên Linh càng nghĩ càng uỷ khuất, cảm thấy mình làm nam sủng không được thành công lắm, lại bắt đầu rớt nước mắt.
“Nguyên bảo công tử, ngài ——”
Cố Nghiên Linh đâu biết trong phòng còn có hạ nhân, nghe được thanh âm sau lập tức ngừng khóc, vén màn giường lên, ra vẻ không có việc gì: “Nga, vừa mới nằm ác mộng sợ tỉnh.”
Tiểu thái giám không nghi ngờ gì: “Vậy nô tài hầu hạ ngài thay quần áo rửa mặt.”
Cố Nghiên Linh xua tay: “Không vội, ta thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, ngươi đi ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.”
Tiểu thái giám: “Vâng.”
Cố Nghiên Linh buồn bã ỉu xìu nằm trên giường, nghĩ đến Tiêu Hành Hàn nói kiên nhẫn hữu hạn, lại khai khóc hít hít cái mũi, sợ người khác nghe được, đem mặt vùi vào gối đầu tiếp tục ô.
Lý Hữu Phúc nghe được tiểu thái giám đến bẩm báo nguyên bảo công tử thân thể không thoải mái, vì thế tiến vào thư phòng nói chuyện này với Tiêu Hành Hàn.
Tiêu Hành Hàn vốn dĩ đang vẽ tranh, nghe vậy buông bút xuống, lấy khăn lau khô tay xong, đi tây sương phòng.
Cố Nghiên Linh vừa khóc vừa mắng: “Đáng chết thịnh diệu, ô ô, đồ lưu manh, ô ô, vô sỉ tiểu nhân, ô ô, sắc trung quỷ đói (quỷ đói trong sắc dục)!”
Lý Hữu Phúc đi theo sau Tiêu Hành Hàn, đương nhiên biết hắn mắng là ai. Nghe được lời nói đại bất kính như thế, sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất ngay tại chỗ, căn bản không dám nhìn sắc mặt Thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ thân phận tôn quý cỡ nào, có từng bị người to gan lớn mật như vậy chỉ tên mắng? Tiêu Hành Hàn lạnh mặt: “Đều lui xuống.”
Cố Nghiên Linh nghe được thanh âm Tiêu Hành Hàn sau, tức khắc ngậm miệng. Mắng sau lưng quả thực thống khoái, trên thực tế lại sợ muốn chết. Lúc Tiêu Hành Hàn muốn vén màn giường, hắn còn ở bên trong gắt gao túm, chút sức lực này đâu là đối thủ của Tiêu Hành Hàn.
Xé kéo một tiếng, màn giường trực tiếp rớt xuống đất.
Cố Nghiên Linh muốn trốn cũng không được, ngồi trên giường chột dạ muốn chết.
Tiêu Hành Hàn đứng ở mép giường, ngữ khí nhàn nhạt: “Thân thể không thoải mái còn tinh lực mắng chửi người như thế?”
Cố Nghiên Linh nhanh chóng nhào tới, treo trên người Tiêu Hành Hàn, thành thật nhận sai: “Thiếu gia, ta sai rồi, ngươi cứ coi ta là đang nói mớ đi.”
Tiêu Hành Hàn không ôm hắn: “Trong mộng đều đang mắng ta vô sỉ tiểu nhân, sắc trung quỷ đói?”
Cố Nghiên Linh dùng sức lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Hành Hàn: “Quả thực làm càn.”
Cố Nghiên Linh nghe ngữ khí hắn hơi nặng, dẩu miệng làm bộ muốn hôn hắn. Tiêu Hành Hàn không trốn, Cố Nghiên Linh hôn tới môi hắn. Lúc này chỉ muốn dỗ hắn hết giận, bất đắc dĩ đối phương tuy không né tránh nụ hôn này, lại cũng thờ ơ. Cố Nghiên Linh tức giận trong lòng đau mắng hắn, phí đi công phu cực lớn, Tiêu Hành Hàn mới chịu nhả ra, cho Cố Nghiên Linh cái lưỡi thăm tiến trong miệng.
Mấy lần hôn môi trước đó, đều là Tiêu Hành Hàn chủ đạo, thành thạo đùa giỡn môi lưỡi Cố Nghiên Linh.
Cố Nghiên Linh hoàn toàn không biết gì, lung tung rối loạn giảo hợp một hồi. Cuối cùng thấy Tiêu Hành Hàn vẫn không phản ứng mình, đôi mắt lại đỏ, uỷ uỷ khuất khuất nhìn hắn.
Tiêu Hành Hàn lúc này mới ôm hắn, ngồi xuống trên giường, hôn hắn thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Cố Nghiên Linh cảm thấy hắn hôn vừa hung lại vừa cường thế, lại giận mà không dám nói gì.
Tiêu Hành Hàn nhéo cằm hắn, khiến hắn ngẩng đầu đối diện với mình: “Lại ở trong lòng mắng ta?”
Cố Nghiên Linh: “Ngươi khi dễ ta……”
Tiêu Hành Hàn: “Là ai động miệng trước?”
Cố Nghiên Linh: “Ngươi chính là khi dễ ta!”
Tiêu Hành Hàn buông hắn ra: “Ta cũng không miễn cưỡng người, như vậy không tình nguyện ——”
Mình đều khoát đến nước này, Cố Nghiên Linh làm sao có thể cứ thế thu tay lại, lập tức khóc ròng nói: “Ngươi đều làm ta như vậy như vậy, còn nói loại lời này, ngươi đây là bội tình bạc nghĩa!”
Tiêu Hành Hàn thấy hắn nói khóc liền khóc, đôi mắt hồng giống mắt thỏ, “Đôi mắt không muốn nữa sao?”
Cố Nghiên Linh ở trong nhà được cha mẹ thương, ở Dược Vương Cốc được sư phụ cùng sư huynh sủng, tiểu thiếu gia lớn lên thuận buồm xuôi gió trong sự nuông chiều, nhất biết làm nũng đắn đo người. Theo hắn thấy nước mắt có thể là uỷ khuất, cũng có thể là yếu thế. Thấy Tiêu Hành Hàn thần sắc tuy lãnh đạm, ngữ khí cũng nghiêm khắc, lại có thể nghe ra sự quan tâm của hắn, lúc này mới nức nở một chút, đáng thương vô cùng nói: “Đôi mắt đau quá.”
Tiêu Hành Hàn vẫn không mềm hoá thái độ: “Lúc khóc không quan tâm, hiện tại biết đau.”
Cố Nghiên Linh nhất sẽ thuận cột hướng lên trên bò (biết tận dụng cơ hội để làm nũng), lập tức ôm hắn không buông tay, rầm rì nói: “Ngươi cũng không đau lòng ta, đôi mắt ta sắp khóc mù rồi.”
Tiêu Hành Hàn chưa từng thấy ai giống người trong lòng này thích làm nũng, lại còn làm nũng tự nhiên như vậy. Hắn lấy khăn lau qua khuôn mặt nhỏ cho hắn một phen, “Yên tâm, khóc không mù đâu, trong bao quần áo ngươi thuốc nhiều như vậy.”
Tiêu Hành Hàn tiện tay từ bên gối đầu hắn lấy cái lọ thuốc mạt mắt nhỏ kia lại đây: “Đây không còn có thuốc sáng mắt thanh minh.”
Mí mắt Cố Nghiên Linh được bôi thuốc mỡ mát lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chưa kịp hỏi hắn làm sao biết đây là thuốc mạt mắt, liền thấy Tiêu Hành Hàn sờ lên một lọ thuốc khác bên gối đầu hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Những lọ khác thân đều có chữ nhỏ đánh dấu, chỉ có lọ này không có.
Cố Nghiên Linh vừa thấy vội đoạt lại, ngữ khí có chút mất tự nhiên: “Chỉ là một ít thuốc trị đau đầu.”
Tiêu Hành Hàn liếc hắn một cái: “Có phải trị đau đầu hay không một lần nghiệm là biết.”
Cố Nghiên Linh không biết hắn lại hù dọa mình, chỉ cho rằng hắn thật sự muốn mang đi nghiệm. Hắn tao (thẹn thùng) đến đỏ cả mặt: “Đừng, đừng nghiệm, ai nha, mắc cỡ chết người đi.”
Tiêu Hành Hàn thấy thần thái hắn lần này, trong lòng đã có suy đoán. Liền thấy Cố Nghiên Linh e thẹn thò qua nói nhỏ: “Đây là tẩm bổ phía sau, lần trước đi Nam Phong Quán, tiểu quan kia nói thuốc viên ở chỗ này mỗi đêm thả lên một viên thì dùng tốt hơn bất luận cái tinh dầu nào.”
Quả thật là Nghênh Hạ nói cho hắn, chẳng qua thuốc viên này giá cả quý, những tiểu quan đó thường không nỡ mua, chỉ dùng tinh dầu bảo dưỡng. Mà Cố Nghiên Linh đối với mình nhất quán hào phóng, tự nhiên cái gì cũng mua. Chẳng qua lấy ra tới vẫn luôn chưa lấy hết can đảm dùng.
Tiêu Hành Hàn nghe được là tiểu quan nói cho hắn, đối với những loại thuốc không đứng đắn này nhất quán cẩn thận, nhíu mày nói: “Ngươi dùng qua chưa?”
Cố Nghiên Linh ngượng ngùng sờ vào chỗ đó của mình: “Vẫn chưa đâu……”
Tiêu Hành Hàn cầm lọ thuốc lại đây: “Đừng dùng vội, gọi thái y nghiệm một chút thành phần. Thuốc dùng trên thân thể cẩn thận một chút thì thỏa đáng.”
Cố Nghiên Linh vừa nghe vội la lên: “Vậy không phải đều biết là ta dùng sao!”
Tiêu Hành Hàn: “Sẽ không, bọn họ không dám nói lung tung.”
Cố Nghiên Linh hừ nói: “Có cái gì tốt mà nghiệm, người ta một cửa hàng lớn như vậy, còn có thể bán thuốc giả sao? Chưởng quầy nói những nam sủng được người nâng trong lòng bàn tay đều đang dùng cái này bảo dưỡng, không giống ta không chỉ không ai nâng trong lòng bàn tay, còn phải ai huấn (chịu huấn), ai, cái nghề nam sủng này cũng không thể tương đối (so sánh), người so người sẽ tức chết.”
Nói còn cảm khái luôn, lại nhịn không được âm dương Tiêu Hành Hàn một lần nữa.
Tiêu Hành Hàn duỗi tay nắm cằm Cố Nghiên Linh, không mặn không nhạt nói: “Một hai phải so sánh với người khác, đem cái công phu mèo quào trên giường ngươi luyện trước một luyện đi.”
Cố Nghiên Linh đâu có nghe không ra hắn trào phúng mình, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Công phu ba chân mèo thì thế nào?
Hôm qua không phải còn bị hắn giẫm ra, con diều hâu hung thần ác sát kia kích động đến mổ lòng bàn chân hắn vừa chua vừa đau!!!