Nhưng vừa đi đến cửa phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang cố nói nhỏ trong màn đêm: "Ông chủ, bây giờ ngài muốn về không?"
Cửa phòng ngủ không đóng kín, cộng thêm căn hộ một phòng ngủ một phòng khách này thực sự quá nhỏ, tôi loáng thoáng nghe được câu hỏi đó.
Bàn tay vừa chạm vào nắm cửa lập tức khựng lại. Trong nhà đột nhiên có thêm giọng nói của một người đàn ông lạ mặt. Trong đêm tối, da đầu tôi đột nhiên tê dại, lạnh toát.
Tôi không dám cử động, nín thở.
Một lúc lâu không có tiếng động, tôi cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên. Cuối cùng, giọng nói quen thuộc và dễ nghe đó vang lên: "Ừm, về."
Giọng điệu lạnh lùng.
Mắt tôi mở lớn, tim thịch một tiếng. Giọng nói của anh khiến tôi vừa an tâm vừa thấy sợ hãi.
Mũi tôi cay xè, ngay cả mắt cũng như bị hun khói, tầm nhìn đột nhiên mờ đi.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Không biết đã qua bao nhiêu giây, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, rồi đóng lại, tôi run b.ắ.n người.
Đèn vẫn chưa bật, nhưng mấy ngày nay quá điên cuồng, rèm cửa kéo kín, ngày đêm không ngừng nghỉ, ánh sáng bên ngoài lọt vào một chút, thị lực của tôi đã quen với bóng tối.
Một bóng người cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi, vô cảm hỏi: "Nghe thấy rồi sao?"
Tôi ngước mắt nhìn lên, mắt ẩm ướt, quần áo trên người xộc xệch trượt khỏi một bên vai. Trên n.g.ự.c trắng nõn là những vết hôn xanh đỏ mờ ám, khuôn mặt đỏ ửng vì nóng.
Tôi mím môi bướng bỉnh, vẻ mặt sắp khóc trông thật đáng thương.
Tách một tiếng, đèn được bật sáng, khiến tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi từ từ mở mắt ra, tôi đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống của Bùi Dự Dã.
Anh đang cố gắng tập trung ánh nhìn.
Tôi sợ hãi lùi lại, anh liền tiến lên. Đôi mắt màu xanh thăm thẳm lạnh lẽo.
Tôi không rõ anh có nhìn thấy không. Chân tôi chạm vào mép giường, ngồi xuống.
Tôi chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, tôi vội vàng bò sang một bên, bị anh nắm lấy đùi. Tôi đạp chân, "Anh, anh nhìn thấy rồi sao?"
Không chỉ vậy, người của Bùi Dự Dã đã tìm đến từ sớm. Họ tìm đến từ khi nào?
Vậy thì tôi là gì? Anh nghe những lời đe dọa vô thưởng vô phạt của tôi, có phải anh nghĩ tôi là một kẻ ngốc không?
Tôi ngồi trên eo anh, sợ anh không thấy, chủ động cầm tay anh... Bùi Dự Dã nghĩ gì trong lòng? Có phải anh nghĩ tôi thật lẳng lơ.