NHẶT ĐƯỢC THIẾU GIA BỊ MÙ

Chương 10

Tôi đề nghị rời khỏi nhà anh ấy, ngại không dám ở tiếp.

Từ Dục muốn tiếp tục khuyên tôi, thấy tôi cứ ấp úng vắt óc từ chối, anh ấy đành bất lực bỏ cuộc, "Thôi, tôi không làm khó em. Em luôn có cái tính này. Từ Nhung, em dễ bị người ta bắt nạt lắm."

Nghĩ đến vết đánh dấu trên người, tôi luôn tránh trả lời, anh ấy cũng giữ giới hạn, không hỏi thêm.

Lời này khiến mặt tôi đỏ bừng, không nhịn được phản bác: "Tôi không tốt như vậy đâu, tôi xấu tính lắm."

Bất kể Bùi Dự Dã có lừa tôi hay không, việc giam cầm anh là do tôi chủ động. Dù có bị lừa, đó cũng là gieo gió gặt bão.

Rời khỏi nhà Từ Dục, tôi đến căn nhà Từ Dục giúp tôi thuê. Tôi không có ý định quay về căn nhà thuê cũ. Ngày tôi hoảng loạn rời đi, tôi đã mang theo chứng minh thư và các giấy tờ quan trọng khác.

Bây giờ có người thay thế tôi trở thành "ân nhân cứu mạng" của Bùi Dự Dã, tôi đổ mồ hôi thay cho người đó, dù sao giọng nói và pheromone chắc chắn khác nhau? Có lẽ mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên.

Nhưng đồng thời tâm trạng tôi cũng rất chán nản. Tôi sợ quay về là tự chui đầu vào lưới.

Có vẻ Bùi Dự Dã không nhận ra tôi, anh ấy đã hoàn toàn hồi phục chưa? Thế thì tốt.

Nghe Từ Dục nói Bùi Dự Dã rất cảm kích người đã cứu anh, thỉnh thoảng tôi lại thẫn thờ. Tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi không bỏ chạy...

Nhưng tôi không dám đánh cược, không có tư cách đánh cược. Một thiếu gia cứu anh ấy, và một omega bình thường cứu anh ấy, là khác nhau.

Tôi rất tự biết mình.

Căn nhà thuê có thể dọn vào ở ngay, có đủ mọi thứ.

Lại chuyển nhà, tôi thở dài.

Tôi đã rụt rè làm người xấu một lần, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.

À không, tôi sờ cổ mình. Dưới miếng dán ức chế, vết răng đã biến mất, nhưng dấu đánh dấu vẫn còn.

Vậy thì cứ giữ lại một thời gian, rồi đi tẩy dấu đánh dấu.

Buổi tối gọi đồ ăn ngoài, không có khẩu vị, ăn không nhiều.

Tắm xong chuẩn bị vào phòng ngủ nằm xuống, trong lòng thấy trống rỗng.

Liệu Bùi Dự Dã có kết hôn với người đã "cứu" anh không?

Có lẽ vậy, đó không còn là chuyện tôi nên nghĩ nữa.

Đêm đó nghe anh nói "về", tôi đã chợt nhận ra, học trưởng không phải là người tôi có thể thích.

Hoàn cảnh gia đình là một chuyện, tôi sợ anh.

Vừa bước đến cửa phòng ngủ, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi giật mình, đúng là làm người ta hoảng hồn. Có lẽ là Từ Dục.

Tôi đi tới mở cửa, giữ chút đề phòng: "Ai đó?"

"Là tôi." Giọng nói vẫn quen thuộc và lạnh lùng, "Bùi Dự Dã."

Tai tôi lập tức ù đi, tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng giây tiếp theo, bên ngoài cửa vang lên tiếng tít tít tít bấm mật mã.

Tôi sợ hãi run lên, vô thức lùi lại. Khi tôi phản ứng lại định ấn giữ cửa, tách một tiếng, cửa mở ra.

Người đàn ông đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn như che phủ cả căn phòng.

Tôi không có tiền đồ, không nói được lời nào, chỉ biết trốn.

Chạy được hai bước, tôi đã bị người đàn ông bước nhanh đến tóm lấy eo kéo lại, đập vào lòng anh.

"Anh, anh nhận nhầm người rồi." Anh vừa đến gần là tôi run rẩy, cầu xin: "Anh ơi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anh."

Bùi Dự Dã nắm lấy mặt tôi, "Thật sao? Vậy xin hỏi tại sao trên người tiên sinh Đường lại có pheromone của tôi, hửm?"

Nói rồi, anh mạnh mẽ lột quần áo trên người tôi. Tôi cố gắng kéo lại, "Đừng."

Anh mặc bộ vest phẳng phiu, trong lúc cử động, khóa thắt lưng da ép vào thắt lưng tôi, lạnh lẽo và sắc nhọn. Tôi mắt đỏ hoe cầu xin: "Anh tha cho tôi đi, tôi biết lỗi rồi."

 

back top