Mấy ngày nay trạng thái của tôi luôn không tốt.
Liên tục bị sốt nhẹ mấy ngày, Lý Tê Trì cũng ít gặp tôi.
Mọi người đều nói, có lẽ Tiểu Hà sắp tiếp quản công việc của tôi.
Dù sao thì mấy hoạt động lớn tôi phụ trách đều bị Lý Tê Trì giao cho cậu ta, lòng kiêu ngạo của cậu ta ngày càng cao, đối với tôi cũng ngày càng không khách sáo.
"Thư ký Ôn, có phải anh lớn tuổi rồi nên hay quên, báo cáo quý trước anh vẫn chưa đưa cho tôi đấy?"
"Nhưng mà, khả năng của loại beta thấp kém như các anh đúng là chỉ có vậy, có cố gắng thế nào cũng không bằng một cọng lông của chúng tôi."
"Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, tôi sẽ không tính toán gì nữa, chỉ là sau này khi tôi tiếp quản vị trí của anh, e rằng vẫn phải nhờ anh chiếu cố nhiều."
Cậu ta cười vô hại, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
Dù sao vị trí thư ký này, trước đây đều do omega đảm nhiệm.
Chỉ có tôi, là ngoại lệ.
Mọi người đều cho rằng tôi đi cửa sau mới vào được.
Nhưng họ không biết, tôi cũng tốt nghiệp từ trường đại học hàng đầu cả nước, cũng phải vượt qua hết vòng tuyển chọn này đến vòng tuyển chọn khác, mới có thể đứng bên cạnh Lý Tê Trì. Về năng lực, tôi không nghĩ mình sẽ thua kém họ.
Tôi nhìn omega kiêu ngạo trước mặt, thong thả đổ ly cà phê còn sót lại lên bộ vest mà cậu ta vừa mua.
Bộ vest đắt tiền dính đầy cà phê, trông thật thảm hại.
Tôi cười như không cười: "Đây là cách tôi, chiếu cố cậu."
Tạt xong, tôi quay lưng bước đi không chút do dự.
Tiểu Hà tức giận đến xanh mặt, vừa định đôi co với tôi thì bị người khác ngăn lại.
"Này, cậu đừng chọc giận Thư ký Ôn nữa, coi chừng sếp sẽ cho cậu biết tay đấy!"
"Thư ký Ôn đã đi theo sếp mười năm rồi, cậu nghĩ cậu có thể so sánh được với anh ấy sao!?"
"Lần trước có người chỉ vô tình va vào anh ấy, hôm sau đã bị sếp đuổi việc và còn bị phong sát trong ngành, cậu cẩn thận đấy..."
...
Tiếng bàn tán dần nhỏ lại.
Tôi thầm thở dài trong lòng, chỉ mong cơ thể mình sớm khỏe lại.
Tôi nghĩ, có lẽ là do công việc của tôi không làm anh ấy hài lòng.
Cuộc chiến tranh lạnh này đã kéo dài giữa tôi và Lý Tê Trì suốt một thời gian dài.
Cho đến một tuần sau, trời đổ mưa lớn.
Tôi quên mang ô, và Lý Tê Trì lại tình cờ ở dưới lầu.