NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 2

Ngày đầu tiên nhập học, tôi kéo vali, cúi gằm mặt, gần như là lén lút bước vào ký túc xá.

Tôi dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu tự giới thiệu: "C-Chào bạn, tôi là Tô Niệm."

Lúc đó Ngụy Lâm đang tựa vào bàn học xem điện thoại.

Nghe tiếng, cậu ta chỉ lười biếng nhấc mí mắt lên, ánh mắt dừng lại trên mái tóc dày và chiếc kính gọng đen của tôi chưa đầy nửa giây, rồi lạnh nhạt "Ừm" một tiếng coi như đáp lại, sau đó tiếp tục xem điện thoại.

Không có lời chào hỏi nhiệt tình, không có ánh mắt tò mò đánh giá, thậm chí không có cả lời xã giao thừa thãi.

Tảng đá nặng trĩu trong lòng tôi ngay lập tức rơi xuống một nửa.

Tốt quá rồi.

Cậu ta dường như hoàn toàn không bận tâm đến sự tồn tại của tôi.

Những ngày tiếp theo, chúng tôi hoàn toàn thực hiện đúng nghĩa đen của từ "bạn cùng phòng".

Người xa lạ sống chung dưới một mái nhà.

Ngụy Lâm có giờ giấc sinh hoạt đều đặn, đi sớm về muộn, có vẻ rất bận rộn.

Phần lớn thời gian ở ký túc xá, cậu ta hoặc là đọc sách, hoặc là gõ gì đó trên máy tính, hoặc là đeo tai nghe nghe nhạc.

Chúng tôi gần như không giao tiếp.

Ngụy Lâm không chủ động bắt chuyện với tôi, ánh mắt cũng hiếm khi dừng lại ở tôi.

Cứ như thể tôi chỉ là một món đồ trang trí biết di chuyển trong phòng.

Đây chính là mối quan hệ cùng phòng mà tôi hằng mơ ước.

Tôi gần như muốn bật khóc vì vui sướng, an tâm thu mình vào góc nhỏ của mình, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại.

Giá mà những ngày tháng này cứ thế trôi qua trong yên bình thì tốt biết mấy.

 

back top