NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 16

Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa chúng tôi đã có những thay đổi tinh tế.

Ngụy Lâm bắt đầu danh chính ngôn thuận bám lấy tôi.

Dĩ nhiên, là dưới danh nghĩa điều trị.

Cậu ta sẽ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi khi tôi đang đọc sách, cánh tay chạm vào cánh tay tôi.

Trước khi ngủ, cậu ta sẽ viện lý do hơi lạnh hoặc không thoải mái để đòi một cái ôm kéo dài vài phút.

Mỗi lần, Ngụy Lâm đều thể hiện mình là một em bé ngoan ngoãn tuân theo lời bác sĩ, ánh mắt trong sáng, lý do đầy đủ.

Nhưng tôi lại có thể nghe thấy rõ ràng những toan tính ngang ngược, được voi đòi tiên trong lòng cậu ta.

【Chạm được tay nhỏ rồi, kế hoạch thành công!】

【A, vai đã dựa vào nhau rồi, hạnh phúc!】

【Hôm nay ôm được năm phút hai mươi tám giây! Hơn hôm qua mười giây. Yeah!】

Tôi giả vờ như không biết gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười và bất lực.

Anh chàng này diễn xuất cũng khá tốt.

Nếu không thể nghe thấy tiếng lòng, có lẽ tôi đã bị vẻ ngoài chính trực này của cậu ta lừa gạt từ lâu rồi.

Tuy nhiên, nhìn thấy Ngụy Lâm ngày càng hồng hào hơn, đôi mắt cũng ngày càng có hồn hơn, không còn vẻ đau đớn bị đè nén như trước nữa chỉ nhờ những lần tiếp xúc đơn giản này, tôi cũng thực lòng vui mừng cho cậu ta.

Hội chứng thèm da của cậu ta, dường như thực sự đã tìm được liều thuốc chữa bệnh.

Và chính bản thân tôi, dường như cũng đã thay đổi mà không hề hay biết.

Tôi hình như không còn sợ xã giao đến thế nữa.

Ít nhất, trước mặt Ngụy Lâm, tôi có thể nói chuyện tự nhiên, thậm chí còn có thể đùa cợt vài câu vô hại với cậu ta.

Tóc mái dày đôi khi gây vướng, tôi sẽ vô thức gạt nó sang một bên.

Chiếc kính gọng đen nặng nề đó, vì thường xuyên quên đeo sau khi tắm, nên thời gian ở trên mặt cũng ngày càng ngắn lại.

Một ngày nọ, tôi tắm xong bước ra.

Tóc ướt đẫm nước, không đeo kính, tóc mái cũng vén hết lên, để lộ vầng trán trơn láng và đôi mắt hoa đào hơi hếch, luôn bị che giấu, cùng với nốt ruồi lệ nhỏ xíu ở khóe mắt.

Ngụy Lâm vừa từ ngoài về, đẩy cửa ra nhìn thấy tôi, cả người như bị niệm chú định thân, đứng sững ở cửa.

Chìa khóa trên tay cậu ta "Cạch" một tiếng rơi xuống đất.

【...】

【...】

【...】

Mãi vài giây sau, bộ não ngừng hoạt động của cậu ta mới khởi động lại, bùng phát tiếng hét chói tai.

【Á á á á á!】

【Bảo bối của mình đẹp trai quá!】

【Là thiên thần à, chắc chắn là thiên thần rồi!】

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Tôi luống cuống muốn gạt tóc mái xuống, nhưng Ngụy Lâm đã bước nhanh đến, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

Đầu ngón tay cậu ta nóng rực, ánh mắt càng cháy bỏng như muốn thiêu rụi tôi.

Cậu ta cúi đầu nhìn tôi, yết hầu chuyển động, giọng nói khàn khàn:

"Đừng che..."

"Rất đẹp."

Nơi cổ tay bị Ngụy Lâm nắm lấy như bốc cháy, lan thẳng đến má tôi.

Cậu ta kề sát, hơi thở ấm áp phả vào tóc mái tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi không chớp, trong đó cuộn trào sự kinh ngạc và si mê không hề che giấu.

【Mắt đẹp quá, như chứa đựng ánh nước.】

【Nốt ruồi lệ đáng yêu quá, muốn hôn.】

【Là bảo bối của mình, không ai được nhìn.】

Tiếng lòng Ngụy Lâm vừa bá đạo vừa bám dính, khiến tim tôi loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Tôi theo bản năng muốn cúi đầu tránh ánh mắt cậu ta, nhưng cậu ta lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

"Thật sự rất đẹp,"

Giọng Ngụy Lâm trầm thấp và nghiêm túc, mang theo một sức mạnh mê hoặc lòng người.

"Tô Niệm, cậu không biết cậu đẹp đến mức nào đâu."

【Muốn nói với cả thế giới đây là bảo bối của mình.】

【Lại muốn đuổi hết cả thế giới đi, chỉ để cho một mình mình ngắm thôi.】

 

back top