NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 14

Đồng tử Ngụy Lâm đột nhiên co lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin được.

"Trước đây tôi vô tình đọc được tài liệu liên quan,"

Tôi vội vàng giải thích.

"Thấy cậu đôi khi có vẻ không thoải mái, cảm giác hơi giống, nên tôi đoán vậy thôi."

Ngụy Lâm khẽ rũ mi mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng mờ nhạt trên gò má tái nhợt, bàn tay nắm lấy tay tôi lại siết chặt hơn, như thể đang níu lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất.

"Ừm." Cậu ta khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn.

"Đôi khi rất khó chịu."

【Giống như bị ném vào hầm băng, vừa lạnh vừa trống rỗng.】

【Chỉ khi chạm vào bảo bối mới khá hơn một chút.】

【Cứ như một kẻ biến thái, luôn khao khát làn da của bảo bối...】

Tiếng lòng của Ngụy Lâm tràn đầy sự tự ghét bỏ.

"Đó không phải lỗi của cậu."

Tôi theo bản năng nắm lấy tay cậu ta, muốn truyền cho cậu ta một chút sức mạnh.

"Nó chỉ là một tình trạng cần được điều trị mà thôi."

Cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên, khóe mắt dường như đỏ hơn.

"Tô Niệm," Ngụy Lâm gọi tên tôi, "Cậu có bằng lòng giúp tôi không?"

Nhìn ánh mắt thận trọng nhưng đầy khao khát của cậu ta, tôi làm sao còn có thể nói ra lời từ chối.

"Giúp bằng cách nào?"

Mắt Ngụy Lâm lập tức sáng lên, như có vì sao rơi vào.

"Giống như bây giờ,"

Ngụy Lâm dò hỏi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay tôi, mang đến một cảm giác ngứa nhẹ tinh tế.

"Thỉnh thoảng cho tôi chạm vào một chút là được."

【Muốn ôm.】

【Muốn dính lấy nhau mọi lúc.】

【Muốn nhào nặn bảo bối vào trong xương cốt mình.】

Nghe những lời gào thét đòi hỏi vô độ trong lòng Ngụy Lâm, rồi nhìn vẻ nhẫn nhịn, [chỉ cần một chút thôi] ở bề ngoài của cậu ta, tôi vừa muốn cười vừa thấy mềm lòng.

"Được, cậu muốn thế nào cũng được."

 

back top