Tối hôm đó, tôi tắm trong phòng tắm.
Khi bước ra, tôi phát hiện mình quên mang quần áo ngủ, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, gương phủ một lớp sương trắng.
Tôi hé mở một khe cửa, thò nửa người ra ngoài, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước.
Ngụy Lâm đang quay lưng về phía tôi, sắp xếp đồ đạc ở bàn học.
"Cậu... Ngụy Lâm,"
Tôi gọi nhỏ, hơi ngượng.
"Cậu có thể lấy giúp tôi bộ đồ ngủ không? Nó ở trên giường tôi, bộ được gấp gọn đó."
Cậu ta khựng lại, rồi từ từ quay người lại.
Khi ánh mắt cậu ta chạm vào tôi, tôi nghe rõ tiếng "BÙM" trong đầu cậu ta, như có thứ gì đó đã nổ tung.
【!!!】
【Xương quai xanh... bờ vai... còn có giọt nước...】
【Eo nhỏ quá... bên dưới khăn tắm...】
【Chết mất thôi... mũi nóng quá...】
Ánh mắt Ngụy Lâm lập tức trở nên sâu thẳm, như đại dương sâu bỗng nổi lên bão tố.
Yết hầu cậu ta cuộn lên dữ dội, hơi thở cũng nặng hơn vài phần. Má và tai cậu ta đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí cả khóe mắt cũng hơi đỏ.
Tôi giật mình trước phản ứng của Ngụy Lâm.
Theo bản năng kéo khe cửa hẹp lại, chỉ để lộ đôi mắt, rụt rè nhìn cậu ta.
【Cậu ấy đang sợ hãi?】
【Không được làm cậu ấy sợ! Bình tĩnh! Ngụy Lâm mày phải bình tĩnh!】
【Nhưng mà... đẹp quá... muốn ôm muốn hôn muốn...】
Ngụy Lâm đột ngột quay người lại, gần như là đi chân nọ đá chân kia đến bên giường tôi, cầm lấy bộ đồ ngủ màu xanh nhạt được gấp gọn gàng, rồi đưa cho tôi một cách cứng nhắc, suốt quá trình không dám nhìn tôi lần nữa.
"C-Cảm ơn." Tôi nhanh chóng nhận lấy đồ ngủ, rụt vào phòng tắm, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Dựa lưng vào cửa phòng tắm, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch thình thịch" và mơ hồ nghe thấy sự hỗn loạn chưa lắng xuống trong đầu Ngụy Lâm bên ngoài.
【Đi tắm nước lạnh thôi...】
【Không được, bảo bối còn ở trong đó...】
【Ra ban công hóng gió...】
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cửa ban công được kéo mở rồi đóng lại.
Tôi chậm rãi mặc đồ ngủ vào, nhìn khuôn mặt mình cũng ửng đỏ và đôi mắt ướt át trong gương, một cảm giác chưa từng có lan tỏa trong lòng.
Khi tôi rề rà bước ra khỏi phòng tắm, Ngụy Lâm đã ngồi trước bàn học.
Tóc và cổ áo hơi ướt, như thể vừa rửa mặt bằng nước lạnh.
Cậu ta quay lưng lại với tôi, vai vẫn căng cứng.
【Không thể quay đầu lại... nhìn thêm lần nữa sẽ nổ tung mất...】
【Bảo bối mặc đồ ngủ trông... ngoan quá... muốn ôm cậu ấy ngủ...】
Tôi mím môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ leo lên giường mình.
Đêm đến, tôi ngủ lơ mơ, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng, bị đè nén từ giường dưới, và tiếng giường cọt kẹt rất nhỏ.
【Khó chịu...】
【Tô Niệm...】
【Muốn quá...】
Tiếng lòng của cậu ta đứt quãng, mang theo sự đau đớn và khao khát không thể chịu đựng được.
Tôi mở mắt, nhìn trần nhà tối đen, cảm giác mềm lòng đó lại trỗi dậy.
Ngụy Lâm hình như... thực sự rất khổ sở.