NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 10

【Bảo bối chạm vào mình rồi!】

【Chủ động chạm vào mình rồi!】

【Mu bàn tay... thật thoải mái... muốn nữa...】

Tiếng lòng của Ngụy Lâm điên cuồng lướt qua như màn hình phụ đề.

Nhưng bề ngoài, yết hầu cậu ta chỉ lăn lên lăn xuống một cái, giọng nói trầm khàn hơn bình thường.

"Cảm ơn."

Ngụy Lâm vươn tay, nắm lấy cốc nước.

Đầu ngón tay dường như vẫn còn hơi run rẩy.

【Là nước ấm, cậu ấy cố ý rót nước nóng cho mình.】

【Bảo bối ngoan quá... muốn ôm chặt cậu ấy quá...】

Tôi đứng tại chỗ, tay chân không biết để đâu cho phải, tim đập như trống trong lồng ngực.

Tiếng lòng của Ngụy Lâm quá thẳng thắn, khiến tôi luống cuống không biết làm sao, nhưng kỳ lạ thay lại không hề cảm thấy ghét bỏ.

Thậm chí, nhìn thấy cậu ta vì một hành động nhỏ của tôi mà nội tâm lại dấy lên sóng gió lớn đến thế.

Một cảm giác thỏa mãn tinh tế, khó tả, lặng lẽ nảy sinh.

Tối hôm đó, Ngụy Lâm dường như ngủ ngon hơn rất nhiều.

Còn tôi thì mất ngủ.

Trong đầu tôi lặp đi lặp lại khoảnh khắc chạm vào mu bàn tay cậu ta, đôi mắt cậu ta chợt sáng lên, và những tiếng lòng cuồng nhiệt, mãnh liệt.

Ngụy Lâm cứ như một con rồng khổng lồ đang canh giữ kho báu nhưng không dám chạm vào. Vẻ ngoài hung dữ, bên trong lại ẩn chứa khao khát thuần khiết và mãnh liệt đến vậy.

Và tôi, một cách tình cờ, đã có được chiếc chìa khóa dẫn đến kho báu đó.

Điều này quá nguy hiểm.

Tôi biết mình nên vứt bỏ chiếc chìa khóa, tiếp tục trốn về cái vỏ của mình.

Nhưng, cứ nghĩ đến dáng vẻ tái nhợt run rẩy của Ngụy Lâm khi tái phát bệnh, cứ nghĩ đến những suy nghĩ nóng bỏng về tôi trong lòng cậu ta...

Tôi hình như không đành lòng.

 

back top