"Khoan đã!" Tôi gọi cậu ấy lại.
Cậu ấy quay đầu, nhướn mày nhìn tôi.
Tôi nặn ra một nụ cười vô hại, giơ điện thoại lên lắc lắc:
"Phó thần, xem như vì tôi hợp tác và còn phải chịu 'xã giao chết', thêm WeChat được không? Lỡ... tôi nói là lỡ thôi nhé, lần sau cậu lại 'ngẫu nhiên' cần người hợp tác thử thách mạo hiểm, báo trước một tiếng được không? Để tôi còn có sự chuẩn bị tâm lý..."
Ánh mắt Phó Thần Châu ngay lập tức trở nên nguy hiểm.
Tôi lập tức bổ sung: "Hoặc là! Có vấn đề gì trong học tập tôi cũng có thể hỏi cậu mà! Nghe nói cậu cực kỳ giỏi C++!"
Cậu ấy nhìn tôi vài giây.
Cuối cùng, cậu ấy lấy điện thoại ra, giơ mã QR code lên.
"Quét đi."
"Vâng!"
Tôi nhanh chóng quét mã và gửi lời mời kết bạn, nhìn cái tên WeChat cực kỳ đơn giản "F." và ảnh đại diện trống trơn hiện ra trên màn hình, trong lòng có chút tự đắc kỳ lạ.
WeChat của Phó thần Đại học A, đã có!
Phó Thần Châu chấp nhận lời mời, không nói thêm một lời thừa thãi nào, mở cửa và đi thẳng.
Lúc đến thì long trời lở đất, lúc đi thì dứt khoát gọn gàng.
Cánh cửa ký túc xá đóng lại, để lại tôi và hai thằng bạn vẫn đang trong trạng thái quá tải thông tin.
Yên lặng vài giây, thằng bạn A uể oải nói: "Nặc ca... sao tôi cứ cảm thấy, chuyện này không đơn giản vậy nhỉ?"
Thằng bạn B điên cuồng gật đầu: "Thử thách mạo hiểm ngẫu nhiên? Đền chuột? Thêm WeChat? Phó thần là người dễ nói chuyện vậy sao?"
Tôi cúi đầu nhìn khung chat mới thêm vào trong điện thoại, cực kỳ đơn giản, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Đúng vậy, loạt hành động này của Phó Thần Châu hôm nay, tuy nhìn có vẻ hợp lý, nhưng luôn cảm thấy có gì đó... bất thường?
Đặc biệt là sự hoảng loạn trong khoảnh khắc đó của cậu ấy và hành động bồi thường, xin lỗi một cách mạnh mẽ cuối cùng...
Chưa kịp nghĩ thông suốt, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên điên cuồng.
Không phải WeChat, là điện thoại.
Cuộc gọi đến từ - mẹ tôi.
Da đầu tôi ngay lập tức nổ tung!
Không thể nào?! Tin tức lan truyền nhanh thế sao?! Ngay cả mẹ tôi cũng biết rồi?!
Tôi run rẩy nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét đầy nội lực, xen lẫn tiếng khóc của mẹ tôi:
"Lâm Nặc!!! Cái thằng ranh con này!!! Mày làm lớn bụng cậu Tiểu Phó từ lúc nào hả?! Mau cút về đây giải thích rõ ràng!!! Bố mày đã đi mua gà chuẩn bị hầm canh bồi bổ cho người ta rồi!!!"
Tôi: "???! !!!"
Tiếng gào thét của mẹ tôi vẫn tiếp tục: "...Tao đã sớm thấy ánh mắt mày nhìn cậu Tiểu Phó không đúng rồi! Suốt ngày lẩm bẩm cái gì mà 'Phó thần' 'Phó thần'! Hóa ra là cái 'thần' này! Mày mau cút về đây! Nếu không tao sẽ bảo bố mày đến trường đón mày ngay bây giờ!"
Tôi gào lên giải thích: "Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe con giải thích! Giả thôi! Đó là thử thách mạo hiểm! Đùa thôi mà! Phó Thần Châu là con trai! Con trai sao có thai được?!"
"Nói nhảm! Tao đã xem được ảnh chụp màn hình rồi! Cậu Tiểu Phó cầm kết quả xét nghiệm đến tận cửa! Sắc mặt trắng bệch đáng sợ! Sao có thể giả được?! Trên mạng đều truyền điên cuồng rồi! Cả ông cậu thứ bảy của mày cũng gọi điện đến hỏi thăm rồi!"
"Cái thằng khốn này, dám làm không dám chịu! Cậu Tiểu Phó tốt như vậy, sao mày có thể... ôi tim tôi..."
Mẹ tôi hoàn toàn không tin, giọng nói nghẹn ngào.
"Thật sự là giả! Kết quả xét nghiệm là đạo cụ! Chúng con vừa livestream đính chính rồi! Không tin mẹ vào xem lại đi!" Tôi vội vã đến mức mồ hôi đầm đìa, cảm giác có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Livestream cái gì mà livestream! Tao không xem mấy thứ linh tinh đó! Tao chỉ hỏi mày, tại sao người ta lại tìm đến mày? Tại sao không tìm người khác?! Hả?!"
Tôi: "..."
Đúng vậy, tại sao lại tìm tôi? Mẹ nó, đây đúng là câu hỏi "linh hồn tra khảo"!
Hai thằng bạn cùng phòng bên cạnh nhịn cười đến mức vai run lên bần bật, mặt đỏ bừng.
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng vùng vẫy cuối cùng:
"Mẹ, mẹ bình tĩnh nghĩ xem, trên phương diện sinh học điều này cũng không thể mà! Đàn ông không có tử cung, không có chức năng đó!"
Mẹ tôi đã hoàn toàn chìm vào trạng thái "tôi sắp có cháu" đầy hưng phấn và "thằng con tôi là đồ tồi" đầy giận dữ.
"Tao không quan tâm cái gì mà sinh học! Bây giờ công nghệ phát triển như vậy, lỡ có công nghệ đen gì đó chúng ta không biết thì sao? Lỡ cậu Tiểu Phó có thể chất đặc biệt thì sao?!"
"Đừng nói nhảm! Ngay lập tức! Về nhà! Dẫn cậu Tiểu Phó về! Nếu không tao không có đứa con trai này nữa!"
"Cộp."
Điện thoại bị cúp.
Tôi cầm điện thoại, nước mắt chực trào, nhìn hai thằng bạn cùng phòng: "...Xong đời rồi."
Thằng bạn A đồng cảm vỗ vai tôi: "Nặc ca, xin chia buồn, sức chiến đấu của dì... danh bất hư truyền."
Thằng bạn B bổ sung: "Hơn nữa, nghe có vẻ chú đã mài d.a.o rồi... Vì sự an toàn của Phó thần, tao thấy mày nên thuận theo đi."
Tôi thuận theo á? Thuận theo cái gì chứ!