NAM THẦN NÓI HẮN MANG THAI ĐỨA CON CỦA TÔI

Chương 20

"Vậy tôi... về đây?"

Đi đến cổng trường của cậu ấy, tôi có chút không nỡ nói.

"Ừm." Phó Thần Châu gật đầu, dừng lại nhìn tôi.

Ánh sáng đèn đường phác họa nên đường nét mềm mại của cậu ấy, trong đôi mắt đẹp đó lấp lánh những vệt sáng, không còn lạnh lẽo, mà giống như chứa đựng những vì sao.

"Hôm nay... cảm ơn."

"Cảm ơn gì, tôi ăn rất vui!" Tôi cười ngốc nghếch.

cậu ấy mím môi: "Trận đấu tiếp theo... cố lên."

"Nhất định rồi! Cậu đến xem không?"

"...Để xem."

"Vậy là quyết định rồi nhé!"

Tâm trạng tôi vô cùng tốt, gan cũng lớn hơn, nhân lúc xung quanh không có ai chú ý, tôi nói nhỏ một câu thật nhanh: "Vậy... về nhà WeChat nhé?"

Phó Thần Châu liếc tôi một cái, khẽ "ừm" một tiếng.

"Về nhanh đi, trên đường cẩn thận."

"Được! Tạm biệt Phó thần!" Tôi vẫy tay với cậu ấy, cứ đi một bước lại quay đầu nhìn lại.

Đi được nửa đường, tôi không nhịn được quay lại.

cậu ấy vẫn đứng tại chỗ, ánh đèn đường mờ ảo kéo dài bóng dáng cậu ấy ra rất dài.

Thấy tôi quay đầu, cậu ấy dường như sững lại một chút, sau đó cũng giơ tay lên, vẫy một cái rất nhỏ.

Khoảnh khắc đó, lòng tôi như đổ một hũ mật, ngọt đến mức nghẹt thở.

Về đến trung tâm, tôi gần như là bay vào.

Các đồng đội thấy vẻ mặt tôi đầy xuân tình, lại bắt đầu la ó trêu chọc.

Nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ý, ôm điện thoại nằm trên ghế sofa, nhấp vào cái ảnh đại diện trống rỗng quen thuộc kia.

Tôi: "Tôi về đến nhà rồi!"

Một lúc sau, bên kia trả lời.

F.: [Ừm.]

Tôi ôm điện thoại cười ngốc, bắt đầu vắt óc tìm chủ đề.

Tôi: "Thịt nướng ngon không? Lần sau tôi dẫn cậu đi ăn quán khác, chân giò nướng tuyệt đỉnh!"

F.: [Cũng được.]

Tôi: "Cậu về đến ký túc xá chưa?"

F.: [Rồi.]

Vẫn là phong cách ngắn gọn, nhưng tôi lại có thể từ những chữ đơn giản đó mà nếm được một hương vị khác.

Có vẻ con đường theo đuổi học thần, còn dài và gian nan.

Tuy nhiên, tôi có thừa sự kiên nhẫn và tinh thần "mặt dày".

 

 

back top