NAM THẦN NÓI HẮN MANG THAI ĐỨA CON CỦA TÔI

Chương 18

Tôi sững sờ: "...Gì cơ?"

...Không phải ngẫu nhiên.

Không phải ngẫu nhiên?

Vậy là gì?!

Chẳng lẽ là cố tình? Cố ý? Đã có âm mưu từ trước?

Nhưng điều này không hợp lý!

Trước hôm đó, tôi và cậu ấy hoàn toàn là hai đường thẳng song song, cùng lắm là tôi đơn phương biết có một học thần như thế tồn tại, thỉnh thoảng... à, đúng hơn là thường xuyên... lưu ảnh của cậu ấy, xem video bài giảng công khai của cậu ấy, trong game gặp người chơi có tên giống cậu ấy thì tim đập nhanh một chút...

Nhưng làm sao cậu ấy lại biết tôi? Lại còn cố tình trong thử thách mạo hiểm "xã giao chết" đó mà chọn tôi một cách chính xác?

Phó Thần Châu nói xong câu đó, đã dời mắt đi, cầm sữa đậu nành lên uống thêm một ngụm nữa, vành tai ửng đỏ lại lén lút lan ra đến cổ.

Tôi nuốt nước bọt, tim đập điên cuồng: "Cậu... cậu vừa nói, không phải ngẫu nhiên?"

Phó Thần Châu không nhìn tôi, chỉ gật đầu một cách không thể nhận ra, biên độ nhỏ đến mức gần như là ảo giác.

"Vậy... vậy là vì sao?"

Cơ thể tôi không tự chủ được mà nghiêng về phía trước, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của cậu ấy.

cậu ấy im lặng một lát.

Cuối cùng, như đã hạ quyết tâm, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi.

"Tôi đã xem livestream trận đấu của cậu, rất giỏi, nên... đã ghi nhớ."

...Phó Thần Châu xem livestream của tôi? Ghi nhớ tôi rồi?

Vậy nên khi thử thách mạo hiểm cần ngẫu nhiên chọn một "đội trưởng đội eSports của trường bên cạnh", người duy nhất cậu ấy nghĩ đến... chính là tôi?

Chỉ vậy thôi?

Chỉ vì vậy?!

Một cảm xúc không thể nói rõ là thất vọng hay nhẹ nhõm dâng lên, nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nhưng, dù cậu có biết tôi, thì việc đạp cửa diễn cảnh có thai... hình phạt này cũng quá... quá nhằm vào rồi đấy?"

"Thường thì không phải chỉ gọi điện tỏ tình hay xin WeChat gì đó thôi sao?"

Biểu cảm của Phó Thần Châu ngay lập tức trở nên vô cùng gượng gạo, cậu ấy thậm chí còn theo bản năng dùng ngón tay xoa xoa mũi, ánh mắt lảng tránh.

"Người đề xuất không phải tôi, là người khác trêu chọc... nói rằng nếu đã chơi, thì phải chơi một cái... để lại ấn tượng sâu sắc."

"Thế là cậu đồng ý?? Phó thần, cái này không giống phong cách của cậu chút nào?"

Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.

Với tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo của Phó Thần Châu, sao có thể dễ dàng khuất phục trước những lời trêu chọc vô lý như vậy?

Trừ khi... trong tiềm thức, cậu ấy không hề bài xích cơ hội này, cơ hội có thể tạo ra một sự giao thoa mạnh mẽ với tôi, thậm chí là có thể "bám" lấy tôi?

Rượu bắt đầu ngấm, tôi mạnh bạo hơn, lại xích lại gần một chút:

"Cậu nói thật đi... cậu đồng ý với thử thách mạo hiểm vô lý như vậy, chạy đến diễn kịch với tôi... có phải... thật ra... là muốn gặp tôi?"

Tôi đã hỏi ra rồi!

Mẹ nó, tôi thực sự đã hỏi ra rồi!

Hỏi xong tôi lại hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi.

Nếu không phải, chẳng phải tôi lại tự đa tình c.h.ế.t lần hai sao? Phó Thần Châu có nghĩ tôi là một thằng đàn ông tự tin thái quá rồi block tôi không?

 

 

back top