Sau trận đấu, hai đội bắt tay chào hỏi nhau.
Chúng tôi bị các bạn học của trường đối thủ vây quanh nói chuyện một lúc.
Khi tôi thoát ra được, ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Thần Châu đã không còn ở vị trí cũ nữa.
Chút hy vọng nhỏ nhoi, kỳ lạ trong lòng, "phụt" một cái đã vụt tắt.
Quả nhiên chỉ là tiện đường đến xem một trận đấu mà thôi.
Tôi thu dọn túi thiết bị, vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện cười đùa với đồng đội, vừa bước ra khỏi cửa phụ của nhà thi đấu, thì nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên bên cạnh.
"Chơi tốt lắm."
Tôi ngoảnh đầu lại.
Phó Thần Châu lại chưa đi, cậu ấy dựa vào tường bên cạnh cửa phụ, dường như đang đợi ai đó.
"Phó thần? Cậu vẫn chưa đi à?" Tôi có chút ngạc nhiên.
"Ừm."
cậu ấy đứng thẳng dậy, bước tới, ánh mắt rơi xuống chiếc túi tôi đang đeo trên lưng: "Tiện đường, đi cùng nhau nhé?"
Tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ: "Hả? Ồ, được, được thôi!"
Các đồng đội rất biết điều, phát ra tiếng la ó trêu chọc, sau đó nhanh chóng chuồn đi:
"Đội trưởng, bọn tôi về trung tâm trước nhé! Không làm phiền hai người 'tiện đường' đâu!"
Tôi: "..." Mấy thằng ranh này!
Phó Thần Châu như không nghe thấy tiếng la ó đó, thản nhiên đi song song với tôi.
Gió buổi tối mang theo hơi nóng, thổi xào xạc lá cây long não ven đường.
Hai chúng tôi nhất thời không nói gì, không khí có chút yên lặng kỳ lạ.
Tôi lục tung trong đầu để tìm một chủ đề gì đó, nếu không thì cảm giác sự im lặng này có thể làm cho tôi và cậu ấy xuyên thủng địa cầu.
"Cái... cảm ơn cậu đã đến xem trận đấu nhé." Tôi nói một cách khô khan.
"Không phải cố ý, hội sinh viên có chút việc, vừa kết thúc."
"Ồ..." Tôi biết ngay mà.
Chút tự mãn trong lòng lại rụt về.
Lại một khoảng im lặng nữa.
Đi đến cổng trường, ứng dụng gọi xe hiển thị khu vực này đang thiếu xe, phải xếp hàng chờ.
Hai chúng tôi đành đứng ven đường đợi.
Dòng xe vào giờ cao điểm tấp nập, đèn neon bắt đầu sáng, không khí tràn ngập đủ loại mùi thức ăn.
Cảnh tượng này, không hiểu sao lại có cảm giác... ừm, không thể diễn tả được.
Tôi ma xui quỷ khiến đề nghị: "Hay là... đi ăn một bữa nhé?"
Vừa nói xong tôi đã hối hận.
Cái miệng thối này!
Phó Thần Châu có phải là người tùy tiện đi ăn với người khác không? Lại còn với tôi, một người là "đối tượng gây ra sự hiểu lầm" của cậu ấy?
Quả nhiên, Phó Thần Châu nghe vậy, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dường như có chút kinh ngạc.
Tôi vội vàng lấp liếm: "Haha, không tiện thì thôi! Tôi nói đại thôi..."
"Được, ăn gì?"
Tôi: "???"
cậu ấy đồng ý rồi?! Phó Thần Châu đồng ý đi ăn với tôi rồi?!
CPU của tôi suýt cháy, ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại:
"Hả? Ồ! Gần đây có một quán nướng ngon lắm! Hay là cậu muốn ăn gì khác?"
"Nướng là được rồi."