MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 63

Chương 63: Hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì?

 

Trời mưa liên tục mấy ngày, Chúc Dư ở lỳ trong phòng trọ, nghiên cứu phương pháp kiếm tiền.

Học phí của học viện mỹ thuật cùng với chi tiêu dụng cụ vẽ tranh thông thường không phải một khoản nhỏ, cậu cũng không biết mình có thể tích cóp đủ học phí trước khi khai giảng hay không.

“Em đang tính toán gì vậy?” Văn Nghiên lại gần Chúc Dư ngồi xuống, cúi đầu nhìn lướt qua sổ phác thảo trên tay Chúc Dư.

Chúc Dư che đi những con số ở trên, nhìn thoáng qua mắt Văn Nghiên, có chút chột dạ nói: “Không có gì, viết linh tinh thôi.”

Văn Nghiên mấy ngày trước đã cho cậu một thẻ ngân hàng, Chúc Dư đã tra số tiền bên trong, đủ để cậu sinh hoạt ở thành phố này rất nhiều năm.

Nhưng Chúc Dư không muốn luôn tiêu tiền của Văn Nghiên, điều này khiến cậu cảm thấy bất công, cũng khiến cậu sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với năng lực của chính mình.


Buổi chiều, Chúc Dư làm 3 món ăn đơn giản và 1 món canh.

Cà tím xào thịt băm, trứng xào cà chua, rau xanh xào nấm và canh trứng gà cà chua, là cơm nhà rất đỗi bình thường, hương vị trung bình, không phải thực sự ngon, nhưng cũng không đến mức không thể nuốt trôi.

Thấy Văn Nghiên ăn còn không nhiều bằng mình, Chúc Dư nói: “Hay là để Dì Tống làm chút đồ ăn anh thích rồi gửi qua đi.”

“Không cần, ăn khá ngon.” Văn Nghiên gắp một đũa rau xanh, nhai kỹ lưỡng, sắc mặt không được tốt lắm.

Ba ngày đầu Văn Nghiên mới chuyển đến, ba bữa một ngày đều do Dì Tống chuẩn bị rồi nhờ Lý Thành gửi đến.

Chúc Dư cảm thấy mình đã dọn ra ngoài ở, cần phải dựa vào năng lực của chính mình đi kiếm tiền để sinh hoạt, nên không để Lý Thành tiếp tục gửi cơm.

Trước đây chế độ sinh hoạt của cậu ở nhà họ Chúc cũng không được tốt lắm, căn bản không mấy khi ngồi cùng bàn ăn cơm với người cha cặn bã và họ, đa số thời gian đều là chính mình tùy tiện nấu chút mì sợi hoặc uống dung dịch dinh dưỡng giải quyết.

Những món ăn như vậy đối với Chúc Dư mà nói còn tính là không tồi, nhưng so với khoảng thời gian sinh hoạt ở nhà Văn Nghiên trước đây, quả thực rất tệ.

Cậu cũng không phải không muốn làm thêm chút đồ ăn ngon, một mặt là số tiền còn lại của chính mình không nhiều lắm, mặt khác là món ăn cậu biết làm không nhiều lắm.

“Không thích ăn thì đừng ăn, dưới lầu có quán cơm bình dân, hương vị hẳn là rất ngon, mỗi lần đi ngang qua đều ngồi đầy người. Chúng ta qua đó ăn đi.”

“Không có không thích, đồ ăn em làm, anh sao có thể không thích?” Văn Nghiên cười với Chúc Dư, từ tốn mà ăn.

Khi thu dọn bát đĩa, đồ ăn trên bàn cũng không còn lại bao nhiêu, phần lớn đều vào bụng Văn Nghiên.

Văn Nghiên thật sự thích ăn sao?

Tám chín phần mười là sợ cậu không vui nên miễn cưỡng chính mình ăn nhiều như vậy.

Chúc Dư thở dài một hơi, đặt bát đĩa vào bồn rửa.

Lúc rửa chén, Chúc Dư luôn nhịn không được lén lút quan sát Văn Nghiên.

Thấy hắn dùng tay ấn bụng, Chúc Dư còn tưởng rằng là đồ ăn mình làm có vấn đề, tay vừa trượt, hai cái chén va vào nhau, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.

Hai người ánh mắt giao nhau giữa không trung.

Văn Nghiên đi đến sau lưng Chúc Dư, ôm chặt eo Chúc Dư, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Dư: “Anh có phải không thoải mái không?”

Văn Nghiên: “Không có, anh chỉ hơi mệt, ngủ một giấc là ổn thôi.”

Chúc Dư: “Vừa nãy anh cứ ấn bụng.”

Văn Nghiên: “Có thể là ăn no quá, tiêu hóa một chút là ổn thôi.”

Văn Nghiên không giống Chúc Dư, khi nói dối cũng có thể giữ vẻ mặt bình thản, Chúc Dư hoàn toàn không nhìn thấu hắn.

Khoảng thời gian tiếp theo, Chúc Dư liên tục quan sát Văn Nghiên hai ba tiếng đồng hồ, trừ sắc mặt tương đối tái nhợt hơn bình thường, Văn Nghiên trông cũng không có biểu hiện bất thường nào khác.

Chúc Dư nghĩ mình nghĩ nhiều, cho đến khi nhận được tin nhắn của Lý Thành.

【Lý Thành: Tiểu Dư, hai Ngài còn chưa ngủ phải không, thuốc của Thiếu gia để quên trên xe, tôi mới phát hiện ra.】

【Chúc Dư: Thuốc gì? Anh ấy bị sao vậy?】

【Lý Thành: Thiếu gia không sao, chỉ là một số viên nang thực phẩm chức năng thôi. Thiếu gia ngủ rồi sao?】

【Chúc Dư: Chưa, anh ấy ở phòng tắm.】

【Lý Thành: Khó trách không trả lời tin nhắn tôi, tôi khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến.】

Lý Thành không quá am hiểu nói dối, Chúc Dư chỉ xem tin nhắn văn bản thôi, đều có thể nhìn ra sự chột dạ Lý Thành giấu trong từng câu chữ.

Thể chất bẩm sinh của Enigma đã tốt hơn người bình thường, hơn nữa Văn Nghiên mới ngoài hai mươi tuổi, trước đây cũng không có thói quen uống thực phẩm chức năng.

Nếu thật sự là thực phẩm chức năng, Lý Thành cần phải tối muộn như vậy đến gửi sao?


Cửa phòng tắm vừa mở, Chúc Dư nhìn chằm chằm bụng Văn Nghiên, hỏi: “Anh có phải không thoải mái không? Đừng lừa em, em không mong anh lừa em.”

Văn Nghiên kéo áo choàng tắm lại, ôm eo Chúc Dư nói: “Tối qua giao tiếp xã hội, uống chút rượu, dạ dày hơi khó chịu, đã khám bác sĩ, bác sĩ nói không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.”

Chúc Dư cũng không biết mình có nên tin lời nói này không, những lời khách sáo từ miệng Văn Nghiên nói ra quá khó khăn, cậu vẫn quyết định bắt đầu từ chỗ Lý Thành.

“Vậy anh hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Điện thoại của em hết pin, đang sạc, anh cho em mượn điện thoại chơi trò chơi nhỏ một lát đi.”

Văn Nghiên đưa điện thoại di động cho Chúc Dư, xoay người đi rót một ly nước ở chỗ bàn ăn.

Chúc Dư biết mật khẩu điện thoại Văn Nghiên, nhập mật khẩu xong, nhấn vào WX, xem xét tin nhắn Lý Thành gửi cho Văn Nghiên.

【Lý Thành: Thiếu gia, tôi tìm được người hạ thuốc rồi, là Đại thiếu gia nhà họ Chúc, Chúc Thừa. Ngài xem là trực tiếp gửi đến cục cảnh sát hay để tôi cho người đánh hắn một trận rồi đóng gói gửi đến cục cảnh sát?】

【Lý Thành: Thiếu gia, Ngài quên cầm thuốc rồi, tôi mới phát hiện!】

【Lý Thành: Thiếu gia, dạ dày Ngài ổn không?】

【Lý Thành: Thiếu gia, hai Ngài hẳn là còn chưa ngủ phải không?】

【Văn Nghiên: Chờ cậu đến rồi nói.】

Chúc Dư gửi xong tin nhắn, chuyển giao diện về trò chơi, giả vờ chuyên tâm chơi.

Thấy Văn Nghiên đi đến chỗ mình, Chúc Dư liếc nhìn hắn, lại nói: “Em chơi xong ván này liền đi tắm, anh không phải dạ dày không thoải mái sao? Đi ngủ sớm đi.”

Văn Nghiên: “Biết anh không thoải mái, em còn có tâm trạng chơi trò chơi?”

Chúc Dư bị lời này nghẹn họng, đứng dậy đi đến trước mặt Văn Nghiên, vòng tay hắn nói: “Vậy em không chơi trò chơi nữa, anh đi lên giường nằm trước đi, em tắm xong liền đi bên anh.”

Chúc Dư nào có tâm trạng chơi trò chơi chứ, cậu chỉ tìm cái cớ lừa điện thoại Văn Nghiên mà thôi.

Chúc Dư nắm tay Văn Nghiên, dẫn hắn đến mép giường.

Chờ Văn Nghiên thay áo ngủ nằm xuống xong, cậu mới cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Nghĩ Lý Thành lát nữa sẽ đến gửi thuốc, Chúc Dư tắm rửa rất vội vàng.

【Lý Thành: Thiếu gia, tôi đến rồi. Vừa nãy Ngài không trả lời tôi, tôi đã nói với Tiểu Dư là tôi đến gửi thực phẩm chức năng, Ngài đừng nói hớ nhé.】

Xem xong tin nhắn này, Chúc Dư đi đến cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua người nằm trên giường.

Văn Nghiên lúc ngủ trông thật thà hơn lúc tỉnh táo, nhíu mày, cuộn tròn, một vẻ rất không thoải mái.

Chúc Dư nhẹ nhàng mở cửa phòng trọ, sau khi đi ra, lại cẩn thận đóng cửa lại.

Nửa phút sau, một tràng tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, đèn cảm ứng hành lang sáng lên từng tầng.

“Tiểu Dư?!” Lý Thành hơi kinh ngạc nhìn Chúc Dư.

Vừa nãy Thiếu gia đã trả lời tin nhắn hắn, hắn tưởng Thiếu gia sẽ tự mình ra lấy thuốc.

Chúc Dư: “Chúc Thừa hạ thuốc anh ấy?”

Lý Thành né tránh ánh mắt, hỏi: “Tiểu Dư, em đã biết rồi à?”

Chúc Dư: “Vừa nãy anh không phải nói trên WeChat sao?”

Lý Thành chú ý tới điện thoại trên tay Chúc Dư, hỏi: “Tiểu Dư, sao em lại xem lén tin nhắn WX của Thiếu gia?”

Chúc Dư: “Em dùng điện thoại anh ấy chơi trò chơi, vô tình thấy. Anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Thành lộ vẻ khó xử: “Thiếu gia dặn tôi không được nói với em.”

Chúc Dư: “Nhưng em đã biết rồi. Anh ấy hiện tại rất khó chịu, em cần phải biết rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện gì, có cần đi bệnh viện không.”

back top