Chương 30: Nhớ anh đến mức ăn không ngon
“Dỗ rồi là tốt rồi, ta còn tưởng rằng cậu ấy sẽ không dỗ người đâu.” Dì Tống nhận lấy vali hành lý từ tay Văn Nghiên, rồi nói: “Hai đứa đi nghỉ ngơi đi.”
Chúc Dư nhìn Văn Nghiên một cái, kéo hắn đi đến phòng vẽ tranh.
Chúc Dư gỡ xuống một cái khung ảnh trên giá vẽ, cọ xát nửa phút mới đưa cho Văn Nghiên.
Văn Nghiên thấy chính mình trong khung ảnh, đôi mắt vốn khó nổi sóng sáng lên trong chớp mắt.
Hắn sờ sờ chính mình trong khung ảnh qua lớp kính, khen: “Vẽ đẹp đấy.”
Chúc Dư thấy hắn thích, lấy hết can đảm hỏi: “Có thể đặt ở văn phòng anh không?”
“Cứ như vậy, lúc anh không bận, liền có thể thấy tôi vẽ.”
“Nó có thể giúp tôi nhắc nhở anh, có người đang đợi anh, lúc anh không bận, hãy dành thời gian xem tôi.”
Chúc Dư không dám xa cầu Văn Nghiên đặt mình ở vị trí đầu tiên, cậu chỉ hy vọng trong lòng Văn Nghiên có cậu, lúc hắn không bận có thể nghĩ đến mình nhiều hơn.
Văn Nghiên: “Được.”
Liên tiếp ba ngày, khi Chúc Dư xuống lầu ăn sáng, Văn Nghiên đều ở đó.
Chúc Dư ghé sát Văn Nghiên ngồi xuống, hỏi: “Tối qua anh về khi nào?”
Văn Nghiên: “Hơn 10 giờ.”
Chúc Dư lại hỏi: “Thế tối nay thì sao? Có về nữa không?”
Văn Nghiên: “Xem tình hình, cậu ngủ đúng giờ, đừng đợi tôi.”
“Ừm.” Chúc Dư cúi đầu ngậm ống hút, uống sữa bò ấm áp, tay giấu dưới bàn cố ý áp lên đùi Văn Nghiên.
Hai ngày trước Văn Nghiên đều đợi cậu ăn xong bữa sáng mới đi.
Hôm nay Chúc Dư cố ý ăn chậm lại.
Văn Nghiên liếc nhìn đồng hồ hai lần, nhưng cũng không giục cậu.
Cuối cùng vẫn là Dì Tống không đành lòng thấy Chúc Dư ăn trứng chiên nguội lạnh, giục vài câu.
Sau khi chậm rãi ăn xong bữa sáng, Chúc Dư kéo tay áo Văn Nghiên hỏi: “Anh đi làm có bị muộn rồi không?”
Văn Nghiên: “Không sao.”
Văn Nghiên: Làm Tổng giám đốc, thỉnh thoảng đến trễ, rất bình thường mà.
Đưa người đến gara xong, Chúc Dư ngước đầu định hôn Văn Nghiên, sợ hôn không tới, nhẹ nhàng túm cà vạt Văn Nghiên một chút.
Văn Nghiên tưởng Chúc Dư muốn nói chuyện với mình, cúi đầu ra vẻ lắng nghe.
“Mua.” Chúc Dư hôn một cái lên cằm Văn Nghiên, giọng mềm mại và dính dáng làm nũng: “Hôm nay anh về sớm đi, tôi muốn gặp anh trước khi ngủ.”
Văn Nghiên: “Tôi cố gắng về sớm nhất có thể.”
Thấy xe rời đi, tâm trạng Chúc Dư cũng tụt dốc không phanh.
Vì không muốn Dì Tống lo lắng, Chúc Dư hầu như không ở tầng một ngoại trừ giờ ăn cơm.
Lúc nhớ mẹ, cậu luôn không kìm được nước mắt.
Lúc nhớ Văn Nghiên, cậu lại không kìm được vui vẻ.
Hai loại cảm xúc cực đoan kéo cậu lặp đi lặp lại, như muốn chặt cậu thành hai nửa sống sờ sờ.
Có khi, cậu thậm chí cảm thấy mình ích kỷ và máu lạnh.
Mẹ đã mất, cậu còn chưa tìm được thi thể, vậy mà vẫn có tâm trạng yêu đương.
Có khi, cậu lại tự an ủi.
Nếu mẹ còn sống, chắc chắn cũng hy vọng mình sống tốt phải không.
Cậu quá cô độc, thật sự rất cần một mối quan hệ có thể duy trì ổn định lâu dài.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ dựa vào độ phù hợp tin tức tố của cậu và Văn Nghiên, cũng rất khó duy trì mối quan hệ yêu đương lâu dài.
Phải nghĩ cách nâng cao độ phù hợp tin tức tố.
Cấy ghép tuyến thể nguy hiểm hơn tiêm chất xúc tác tin tức tố nhiều, hơn nữa tuyến thể có độ phù hợp cao với Văn Nghiên cũng không nhất thiết có thể cấy ghép cho cậu.
Cho nên trước mắt, tiêm chất xúc tác dịch tuyến vẫn tương đối thích hợp.
Tuy nhiên chất xúc tác dịch tuyến chính quy cần phải hẹn trước, hơn nữa chỉ tiêu hàng năm có hạn, khả năng hẹn trước thành công rất nhỏ. Cho dù hẹn trước thành công, sau khi tiêm cần phải nằm viện quan sát một tháng tại viện điều dưỡng hợp tác trực thuộc Liên minh quốc tế dưới sự đồng hành của bạn lữ, và phải chi trả một khoản phí khổng lồ.
Chúc Dư nghiên cứu điều kiện xin, tính nhẩm là hoàn toàn chết chắc.
Cặp đôi có độ phù hợp tin tức tố thấp hơn 60% có quyền ưu tiên, nói cách khác, cậu dù có xin cũng phải xếp sau những người đó.
Hơn nữa Văn Nghiên chắc chắn không có thời gian đồng hành cùng cậu ở viện điều dưỡng suốt một tháng.
Chúc Dư vốn dĩ đã định từ bỏ, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
[Cần chất xúc tác tin tức tố xin vui lòng nhấp vào liên kết đăng ký.]
Chúc Dư nghĩ mình đã nhấp vào nội dung liên quan đến chất xúc tác tin tức tố khi xem website chính thức của Liên minh quốc tế, nên trang web gửi tin nhắn cho cậu.
Nhấp vào liên kết thấy trên trang web niêm yết rõ ràng các loại dược phẩm, Chúc Dư cũng hơi ngây người.
Chúc Dư hỏi thăm khách hàng dịch vụ, dò hỏi giá chất xúc tác tin tức tố.
Giá so với Liên minh quốc tế thế mà rẻ gần một nửa, hơn nữa sau khi mua sẽ được gửi đến cho cậu qua đường bưu điện, cũng không cần đến viện điều dưỡng.
Chúc Dư cũng không biết mình xúc động đến mức nào, trả tiền xong mới bắt đầu sinh cảnh giác.
Nhìn thấy bảy chữ “Đã thanh toán, giao dịch thành công”, Chúc Dư mới cảm thấy không ổn.
Cậu không phải nhấp vào trang web lừa đảo rồi chứ?
Khách hàng dịch vụ nói trong vòng bảy ngày sẽ có hàng, cũng không biết có thật không?
Bảy ngày sau nếu không nhận được hàng, báo cáo còn kịp không?
Thoát khỏi trang web, Chúc Dư càng nghĩ càng thấy không ổn, nhấp vào tin nhắn đó, muốn lần nữa vào trang web.
Màn hình hiển thị “Trang web đã hết hiệu lực” đau đớn thâm sâu đôi mắt Chúc Dư.
Số tiền tích cóp được từ việc vẽ tranh gần như mất hết, Chúc Dư lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết phải làm sao.
[Văn Nghiên: Tạm thời phải đi công tác, tối nay không về.]
Tâm trạng sau khi bị lừa đã tụt xuống đáy cốc, nhận được tin nhắn này càng như họa vô đơn chí.
[Chúc Dư: Đi công tác bao lâu vậy anh?]
[Văn Nghiên: Khoảng một tuần.]
[Chúc Dư: Có thể gọi điện cho anh không? Anh nếu bận thì không cần nghe. Lúc không bận, nghe máy một chút được không?]
[Văn Nghiên: Được. Cậu ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ.]
[Chúc Dư: Ừm ừm.]
Buổi tối, vì quá đau khổ, chứng chán ăn của Chúc Dư lại tái phát.
Dì Tống làm món cậu thích ăn nhất, nhưng cậu không có chút khẩu vị nào.
Sợ Dì Tống lo lắng, Chúc Dư cố ép mình ăn một chút, nhưng sắc mặt càng ăn càng tệ.
“Tiểu Dư, sao vậy con? Hôm nay ta làm đồ ăn không hợp khẩu vị con sao?”
“Chẳng lẽ ta bỏ nhiều muối? Không thể nào, trước khi ra nồi ta đều nếm thử rồi.”
“Đồ ăn Dì Tống làm ngon nhất.” Chúc Dư nặn ra một nụ cười, buộc mình ăn thêm một ít.
Cuối cùng, thật sự khó chịu không chịu được, vọt vào nhà vệ sinh tầng một.
Nôn xong ghé vào bồn rửa tay, Chúc Dư kiệt sức đến mức đứng không vững, đành phải vịn vào thành bồn rửa tay từ từ ngồi xuống.
Dì Tống nghe thấy động tĩnh, vừa gõ cửa vừa hỏi: “Tiểu Dư, con sao lại nôn ra? Dạ dày không khỏe sao?”
Chúc Dư: “Con không sao, lát nữa là khỏi.”
Dì Tống: “Tiểu Dư, con ra đây đi, để Quản gia đưa con đi bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần đi bệnh viện. Nôn xong là khỏe, con đã không khó chịu nữa.” Chúc Dư vịn vào bồn rửa tay đứng lên, hứng nước vào tay, súc miệng, rồi cầm vòi sen rửa sạch bồn rửa tay dơ bẩn lộn xộn.
Ra khỏi, Chúc Dư áy náy nhìn Dì Tống, nói: “Dì Tống, đồ ăn dì làm thật sự rất ngon, nhưng hôm nay con thật sự không ăn nổi. Con xin lỗi…”
“Tiểu Dư, con không phải bị tụt huyết áp sao? Bây giờ không ăn gì, lát nữa ngất xỉu thì làm sao?” Dì Tống sốt ruột đến mức toát mồ hôi trán.
Chúc Dư không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, bản thân cậu đã quen rồi.
Nhưng lần này, có người đau lòng cậu, cậu cũng không đành lòng để Dì Tống cứ lo lắng cho mình.
“Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai nếu còn nôn thì sẽ đi bệnh viện. Con ăn đường cũng được.”
Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng vẽ tranh, những phòng cậu thường xuyên ở đều có đặt đường và chocolate.
Chúc Dư đi đến bàn trà bên cạnh, cúi người mở hộp đường, lấy một cây kẹo que vị quýt.
Vừa bóc giấy gói kẹo ra, còn chưa kịp cho kẹo vào miệng, Chúc Dư đã nghe thấy giọng Văn Nghiên.
Cậu quay đầu nhìn về phía Dì Tống, màn hình điện thoại Dì Tống chĩa thẳng vào cậu.
“Không phải đã đồng ý với tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng sao?”
Chúc Dư cầm kẹo que, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Dì Tống nói giúp Chúc Dư: “Thiếu gia, Tiểu Dư đâu phải cố ý tuyệt thực, cậu ấy là thân thể không khỏe. Mới nôn xong, mặt nhỏ trắng bệch, cậu đừng gắt với Tiểu Dư như vậy.”
Văn Nghiên điều chỉnh biểu cảm và ngữ khí, nói: “Không gắt cậu. Tại sao nôn? Dạ dày không khỏe? Hay là quá đau khổ?”
Chúc Dư cắn môi dưới, nức nở nói: “Quá đau khổ. Rất nhớ anh, nhớ anh đến mức ăn không ngon.”
Văn Nghiên: “Để Dì Tống hâm nóng cho cậu túi sữa dinh dưỡng, tôi nhìn cậu uống.”
Dì Tống đưa điện thoại mình cho Chúc Dư: “Tiểu Dư, con nói chuyện với Thiếu gia trước đi, ta đi hâm nóng sữa dinh dưỡng cho con.”
Chúc Dư nhận lấy điện thoại, ngoan ngoãn gật đầu.
Xác nhận Dì Tống đã vào bếp, Chúc Dư nói nhỏ: “Văn Nghiên, tôi rất nhớ anh, còn anh thì sao? Có nhớ tôi không?”