Chương 26: Anh không ngủ cùng tôi sao?
Nụ hôn này không giống với nụ hôn chạm nhẹ rồi tách ra vào buổi chiều, môi lưỡi mềm mại mang theo hơi thở ấm áp, tựa như dây thường xuân đan xen, quấn quýt lấy hắn, dụ dỗ hắn trầm luân.
“Ưm…” Chúc Dư không dám tin mở mắt ra, nhìn về phía Văn Nghiên đang đảo khách thành chủ.
Văn Nghiên đã đáp lại nụ hôn của cậu!
Kết thúc nụ hôn, Chúc Dư hơi thiếu oxy mà thở hổn hển từng ngụm lớn.
Sau khi hít thở lại được, Chúc Dư vuốt đôi môi ẩm ướt của Văn Nghiên, nói: “Sao anh lại hôn giỏi thế?”
Ánh mắt Văn Nghiên bình thản: “Học theo cậu.”
“Học theo tôi?” Chúc Dư nhớ lại hình ảnh hai người hôn nhau, Văn Nghiên không phải đáp lại cậu ngay từ đầu, mà là sau khi cậu hôn được hơn mười giây.
Chúc Dư: “Trước đây anh có hôn với ai khác chưa?”
Văn Nghiên: “Chưa.”
Chúc Dư mím môi cười vài giây, rồi hỏi: “Vậy anh có thích không?”
“Cũng tạm được.” Cảm giác vừa rồi Văn Nghiên không thể diễn tả được, chuyện hôn Chúc Dư này, dễ tiếp thu hơn so với hắn nghĩ.
“Vậy anh có cảm giác không? Anh có muốn hôn tôi nữa không?” Chúc Dư nắm cổ tay Văn Nghiên, má ửng hồng lan đến vành tai.
Văn Nghiên: “Không có cảm giác gì.”
Lời này khiến Chúc Dư có chút thất vọng.
Trong trường hợp độ phù hợp tin tức tố cao, cho dù không làm gì, cũng có thể khiến tim bên kia đập nhanh hơn.
Nói cách khác, Cố Mặc chỉ cần đứng trước mặt Văn Nghiên, phóng thích một chút tin tức tố là có thể khiến tim Văn Nghiên đập nhanh.
Ngược lại là mình, hôn Văn Nghiên lâu như vậy, Văn Nghiên thế mà nói không có cảm giác.
Chúc Dư giơ tay ấn vào ngực Văn Nghiên, cảm nhận nhịp tim của đối phương.
Nhịp tim vững vàng, giống như tính cách Văn Nghiên, vừa lạnh lùng vừa hờ hững.
Chúc Dư sờ sờ trái tim đang đập loạn xạ của mình, không cam lòng túm cổ áo Văn Nghiên: “Hôn tôi.”
Văn Nghiên cúi đầu ngậm lấy môi Chúc Dư, hôn cậu như vừa rồi.
Để cảm nhận sự thay đổi nhịp tim của Văn Nghiên, Chúc Dư lại lần nữa áp lòng bàn tay vào ngực hắn.
Nhịp tim Văn Nghiên vẫn bình tĩnh như nước, không hề gợn sóng vì cậu.
Chúc Dư hơi ngửa đầu ra sau, bất mãn hừ một tiếng, chọc vào ngực Văn Nghiên nói: “Lúc hôn, nó nên đập nhanh hơn một chút!”
Văn Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua, nụ cười hiền hòa lẫn chút bất đắc dĩ: “Tôi không thể kiểm soát nó.”
Chúc Dư cắn ngón tay do dự một lát, hỏi: “Có thể thử cái khác không?”
Văn Nghiên: “Thử cái gì?”
Chúc Dư giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Chuyện chúng ta đã làm trước đây.”
Văn Nghiên lảng tránh: “Vết thương của cậu chưa lành, không thể dính nước, đừng quậy nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Chúc Dư miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy đợi tôi lành rồi thử tiếp.”
Thấy Văn Nghiên đứng dậy định đi, Chúc Dư giữ lại: “Anh không ngủ cùng tôi sao?”
Văn Nghiên: “Cậu không thể tự ngủ à?”
Chúc Dư ôm chân Văn Nghiên, làm nũng: “Tôi muốn anh ngủ cùng. Tôi ngủ một mình, luôn gặp ác mộng.”
Văn Nghiên đặt tay phải lên đầu Chúc Dư, đầu ngón tay vuốt qua sợi tóc mềm mại, cuối cùng áp vào má Chúc Dư nhéo hai cái.
Chúc Dư ngửa đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay Văn Nghiên: “Ngủ cùng tôi đi.”
“Cậu ngủ trước đi, tôi đi tắm.” Văn Nghiên vỗ vai Chúc Dư, muốn Chúc Dư buông chân mình ra trước.
Chúc Dư thỏa mãn cười, buông chân Văn Nghiên ra, ôm chăn lăn một vòng trên giường, không cẩn thận cọ trúng vết thương sau lưng, híp mắt “Tê” một tiếng.
Văn Nghiên đi đến cửa nghe thấy động tĩnh này, quay người hỏi: “Vết thương đau à?”
Chúc Dư sợ Văn Nghiên lại đưa mình đi bệnh viện, liên tục lắc đầu: “Không đau, không đau chút nào, tôi đang bắt chước rắn đấy, tê…”
Xác nhận Văn Nghiên đã rời đi, Chúc Dư quay người nằm sấp trên giường, không dám cựa quậy nữa.
Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, Chúc Dư cầm điện thoại lên nhìn, thấy là cuộc gọi từ Cố Mặc, lặng lẽ đặt điện thoại về chỗ cũ.
Nếu là điện thoại của chính cậu, cậu sẽ trực tiếp ấn từ chối, nhưng đó là điện thoại của Văn Nghiên, Chúc Dư cảm thấy trực tiếp ấn từ chối không thích hợp lắm.
Đã tối rồi, tại sao Cố Mặc lại gọi điện cho Văn Nghiên?
Tiếng chuông reo hơn mười giây sau, cuối cùng cũng ngừng.
Nhưng không lâu sau, điện thoại Văn Nghiên lại reo lên.
Chúc Dư nhìn thoáng qua hiển thị cuộc gọi, xuống giường đi đến cửa phòng tắm của phòng ngủ khác, nói: “Điện thoại của Dương Phàm.”
Văn Nghiên tắt vòi sen, đẩy cửa phòng tắm ra, giơ tay định nhận điện thoại.
Chúc Dư nhìn cánh tay Văn Nghiên, giơ cánh tay kia lên, một tay nắm lấy ngón tay dính bọt nước của Văn Nghiên.
Văn Nghiên bên kia cửa kính mờ khựng lại một giây, hỏi: “Điện thoại đâu?”
“À, của anh này.” Chúc Dư buông ngón tay Văn Nghiên ra, đưa điện thoại cho hắn.
Nghĩ đến việc Văn Nghiên thấy cuộc gọi nhỡ sau đó có thể sẽ gọi lại cho Cố Mặc, Chúc Dư trong lòng khó chịu.
Văn Nghiên bắt máy: “Alo?”
Dương Phàm: “Cậu và Tiểu Dư đang ở đâu đấy?”
Văn Nghiên: “Về phòng.”
Dương Phàm: “Mới 8 giờ, về sớm thế làm gì?”
Văn Nghiên: “Tắm rửa ngủ.”
Dương Phàm: “Sớm thế cậu ngủ được không? Qua đây uống rượu đi!”
Văn Nghiên: “Không đi.”
Dương Phàm: “Tiểu Dư có ở bên cạnh cậu không?”
Văn Nghiên: “Cậu ấy có ở đây, cậu tìm cậu ấy có việc?”
Dương Phàm: “Cũng không có gì. Vừa rồi gọi điện thoại cho cậu ấy không được, sợ cậu ấy xảy ra chuyện. Cậu ấy ở cùng cậu là tôi yên tâm rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Phàm nói với Cố Mặc: “Tiểu Dư về phòng rồi.”
“Ừm.” Đôi mắt Cố Mặc như mặt hồ đóng băng, toát ra hơi lạnh thấu xương.
Dương Phàm nhìn nhau với hắn một cái, chậm rãi mở miệng: “Lần trước quả thật là cậu không tốt, hại Tiểu Dư nằm viện lâu như vậy, thể chất Tiểu Dư vốn dĩ đã không tốt, bị cậu cắn như vậy, cũng không biết bao giờ mới có thể hoàn toàn hồi phục.”
“Tiểu Dư không tố cáo cậu lên Hiệp hội Omega đã là may rồi.”
“Nhiều Omega như vậy, không cần thiết phải thắt cổ chết trên một cái cây. Cậu buông tha Tiểu Dư, cũng buông tha chính mình đi. Mấy tiểu O đến hôm nay cũng đều khá đẹp, cậu có để ý ai không? Tôi giới thiệu hai người làm quen.”
Cố Mặc trầm mặc một lát, hỏi: “Văn Nghiên và Tiểu Dư ở bên nhau?”
Dương Phàm: “Cái này tôi biết sao được? Cho dù Văn Nghiên không ở bên Tiểu Dư, sau khi trải qua chuyện lần trước, cậu và Tiểu Dư cũng hết hy vọng rồi. Tiểu Dư bây giờ thấy cậu là sợ hãi, vừa rồi đứng cùng cậu, tay cậu ấy đều run rẩy.”
Cố Mặc: “Tiểu Dư bị tụt huyết áp sẽ run tay.”
Dương Phàm: Tự lừa dối bản thân.
Dương Phàm xoa xoa thái dương, thật sự không biết nên nói gì.
Một người là anh em tốt của hắn, một người là bạn tốt của hắn, hắn kẹp ở giữa cũng rất khó xử.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Dương Phàm thấy hiển thị cuộc gọi, cố ý tránh xa Cố Mặc.
Dương Phàm: “Tiểu Dư, sao vừa nãy cậu không nghe điện thoại, tôi còn tưởng cậu bị người ta bắt cóc rồi chứ.”
Chúc Dư: “Điện thoại hết pin tự động tắt nguồn. Dương Phàm ca, ngại quá nha, tôi vừa nãy hơi không khỏe, nên về phòng trước.”
Dương Phàm: “Không khỏe chỗ nào vậy? Không phải chạng vạng mới từ bệnh viện về sao?”
Chúc Dư: “Vừa nãy hơi chóng mặt, có thể là tụt huyết áp tái phát.”
Dương Phàm quan tâm nói: “Bây giờ cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Chúc Dư: “Vừa ăn cháo xong, đã không khó chịu nữa.”
Chúc Dư: “Dương Phàm ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Dương Phàm than thở: “Vẫn là Tiểu Dư tốt nha, tên Văn Nghiên kia thậm chí không nói với tôi một câu sinh nhật vui vẻ.”
Chúc Dư: “Anh ấy đang tắm, đợi anh ấy tắm xong, tôi sẽ bảo anh ấy chúc anh sinh nhật vui vẻ.”