MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 23

Chương 23: Tại sao lại muốn tìm bạn trai

 

Khi Chúc Dư trườn lên đùi mình, Văn Nghiên lo cậu ngã xuống, không những không ngăn cản mà còn giơ tay ôm lấy eo Chúc Dư.

Hắn vẫn không thích tin tức tố của Chúc Dư lắm, nhưng lại không hề bài xích sự thân mật này.

Đối với một người không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, điều này thật sự mâu thuẫn.

Phát hiện Văn Nghiên không đẩy mình ra, Chúc Dư lại lần nữa ghé sát lên, muốn hôn thêm một cái nữa.

Văn Nghiên một tay ôm eo Chúc Dư, một tay che miệng cậu, giọng nói khàn khàn nói: “Đừng quậy, nên đi bệnh viện rồi.”

Chúc Dư cúi đầu, theo bản năng muốn trốn tránh.

Văn Nghiên bóp cằm Chúc Dư, cưỡng chế Chúc Dư nhìn vào mắt mình, hỏi: “Không phải nói hôn một cái rồi đi sao? Muốn đổi ý?”

Chúc Dư chớp mắt một cái, trả lời: “Không… Không có đổi ý.”

Văn Nghiên buông cằm Chúc Dư ra, vỗ vỗ lưng eo Chúc Dư, ý bảo Chúc Dư xuống khỏi đùi mình.

Chúc Dư vịn vai Văn Nghiên đứng thẳng người, giơ tay muốn nắm tay Văn Nghiên.

Văn Nghiên liếc nhìn tay Chúc Dư, đứng dậy bắt lấy cổ tay cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng.


Buổi chiều bệnh viện cũng không có quá nhiều người, chờ khoảng hơn mười phút thì đến lượt Chúc Dư.

Chúc Dư cùng Văn Nghiên bước vào phòng khám bệnh, rụt rè đứng đối diện bác sĩ.

Bác sĩ là một chú trung niên đầu trọc, vẻ mặt nghiêm túc khiến cả người trông rất chuyên nghiệp.

Bác sĩ: “Không khỏe chỗ nào?”

Chúc Dư: “Không có không khỏe.”

Bác sĩ nheo mắt: “Không có không khỏe, cậu đến bệnh viện làm gì?”

Chúc Dư quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nghiên đứng sau lưng mình, nói: “Tôi cũng không muốn đến.”

Văn Nghiên bước lên một bước, nói rõ tình hình của Chúc Dư với bác sĩ.

Bác sĩ: “Trước tiên chụp X-quang xem tình hình đã.”

Bác sĩ viết đơn, Văn Nghiên một tay cầm đơn, một tay nắm Chúc Dư đi về phía khoa Chẩn đoán hình ảnh.

Chúc Dư đi theo sau Văn Nghiên, cúi đầu nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt nhau, bỗng nhiên cảm thấy thỉnh thoảng đến bệnh viện cũng không tệ.

Sau khi ghi danh ở cửa khoa Chẩn đoán hình ảnh, Văn Nghiên buông tay Chúc Dư ra, móc điện thoại ra xem tin nhắn.

Chúc Dư vòng đến bên cạnh Văn Nghiên, thừa dịp Văn Nghiên không chú ý, một tay nắm lấy tay hắn đang buông thõng bên người.

“Số N058 Chúc Dư.”

“Đến cậu rồi.” Văn Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Dư, ý bảo Chúc Dư buông tay ra.

Cánh cửa kim loại nặng nề trước mặt di chuyển sang hai bên, Chúc Dư nắm chặt tay Văn Nghiên, rồi chậm rãi buông ra.

Chúc Dư trước đây chưa từng chụp X-quang, căng thẳng đến mức tay cũng run rẩy.

Cũng may lúc chụp X-quang không có cảm giác gì rõ ràng, chỉ vài phút là kết thúc.


Trong 30 phút chờ kết quả, Chúc Dư áp sát Văn Nghiên ngồi, khẽ khàng tựa đầu vào vai Văn Nghiên.

Văn Nghiên: “Chúc Dư, ngồi thẳng dậy, đừng dựa vào tôi.”

Chúc Dư ôm cánh tay Văn Nghiên, thủ thỉ nói: “Tôi không thoải mái.”

Văn Nghiên: “Không thoải mái chỗ nào?”

Chúc Dư: “Chóng mặt, có thể là tụt huyết áp tái phát.”

Văn Nghiên: “Vậy truyền một túi đường glucose trước nhé?”

Vừa nghe lời này, Chúc Dư lập tức ngồi thẳng người dậy, thậm chí còn xích ra xa Văn Nghiên hơn.

“Tôi không sao, tôi vừa nãy chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

Văn Nghiên quan sát sắc mặt Chúc Dư, sắc mặt thì vẫn ổn, chỉ là đôi mắt hổ phách kia chứa đầy sự chột dạ.

“Thật không sao?” Văn Nghiên cúi đầu ghé sát lại.

Chúc Dư hơi ngửa đầu, ánh mắt khóa chặt môi Văn Nghiên, nhẹ mím miệng, yết hầu lăn lên lăn xuống hai cái.

Văn Nghiên lùi lại một chút, tránh ánh mắt Chúc Dư, đứng dậy đi đến máy bán hàng tự động mua một hộp kẹo.

Đúng lúc này, một Alpha tóc nhuộm nâu ngồi xuống bên cạnh Chúc Dư, đánh giá ngoại hình Chúc Dư, hỏi: “Có bạn trai chưa?”

Chúc Dư trước đây khi còn đi học ở trường cũng thường xuyên bị người khác tiếp cận, phần lớn thời gian, cậu sẽ chọn cách lờ đi.

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào người mình không thích.

Có người nói Enigma và Alpha không chỉ sẽ nảy sinh tính chiếm hữu với người mình thích, mà còn sẽ nảy sinh tính chiếm hữu với người đã từng có giao lưu sâu sắc với mình.

Cậu đã lên giường với Văn Nghiên, Văn Nghiên hẳn là cũng có tính chiếm hữu với cậu.

Thừa dịp Văn Nghiên quay lưng, Chúc Dư trả lời: “Tạm thời chưa có.”

Alpha lại hỏi: “Vậy chúng ta thêm WX làm bạn bè nhé?”

Chúc Dư chậm rãi móc điện thoại ra, lúc nhập mật khẩu mở khóa còn cố ý nhập sai hai lần.

Đợi Văn Nghiên đi đến trước mặt mình, cậu mới mở khóa điện thoại, nhấp vào giao diện WX.

Alpha nói: “Tôi quét cậu nhé.”

“Được.” Chúc Dư hiện ra mã QR WX của mình.

Thế nhưng, Alpha không thể quét được mã QR WX của Chúc Dư như ý muốn, vì tay ai đó đã che màn hình điện thoại của Chúc Dư, hơn nữa còn nhấn nút khóa màn hình.

Chúc Dư ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên, nói: “Anh ấy muốn thêm WX của tôi.”

“Không cần tùy tiện thêm WX của người lạ.” Văn Nghiên lấy đi điện thoại của Chúc Dư, nhét cho Chúc Dư một hộp kẹo.

Alpha nhìn ra được chiều cao của Văn Nghiên, cười gượng, lặng lẽ rời đi.

Chúc Dư mở nắp hộp kẹo, lấy ra một viên kẹo dẻo gấu nhỏ đóng gói riêng lẻ, mắt cong cong nhìn Văn Nghiên.

“Tại sao không thể thêm WeChat của Alpha kia?”

Văn Nghiên: “Kẻ lừa đảo nhiều quá, sợ cậu bị mắc bẫy.”

Chúc Dư nhai kẹo dẻo, nói lấp lửng: “Anh ấy hỏi tôi có bạn trai chưa. Tôi bây giờ ăn của anh, ở nhà anh, tiêu tiền của anh, có phải là không thể tìm bạn trai không?”

Văn Nghiên: “Tại sao lại muốn tìm bạn trai?”

Chúc Dư khều kẹo dẻo trong hộp, nói đùa: “Muốn yêu đương thôi. Anh không hẹn hò với tôi, tôi chỉ có thể tìm người khác nói chuyện chứ.”

“Hơn nữa, bác sĩ nói tuyến thể tôi phát triển không tốt, lại từng phẫu thuật, sau này không thể thường xuyên dùng thuốc ức chế và thuốc loại ức chế, khuyên tôi nên nhanh chóng tìm một bạn trai.”

Văn Nghiên: “Bác sĩ nào nói?”

Chúc Dư: “Bác sĩ Hứa của Bệnh viện Lan Tâm.”

Chúc Dư nhìn mặt nghiêng rõ ràng góc cạnh của Văn Nghiên, ánh mắt chứa đầy ái mộ luyến tiếc trên mặt mày, mũi và môi hắn.

Nếu người đó không phải Văn Nghiên, đại khái cậu cả đời cũng sẽ không muốn yêu đương.

Gần quan được ban lộc, cậu đã gần gũi với Văn Nghiên hơn người khác, có lẽ cố gắng thêm một chút nữa, Văn Nghiên sẽ thích cậu.

Chúc Dư: “Anh bây giờ còn thích Cố Mặc không?”

Văn Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, nói: “Nửa giờ rồi, kết quả hẳn là ra rồi.”

Văn Nghiên cầm đơn quẹt qua máy in báo cáo, máy đóng dấu và in tờ đơn ra.

Văn Nghiên đọc sơ qua, kéo Chúc Dư quay lại phòng khám khoa chỉnh hình.

Bác sĩ nhìn thoáng qua phim X-quang, nói: “Không bị thương đến xương cốt.”

Chúc Dư nói nhỏ với Văn Nghiên: “Anh xem, tôi đã nói tôi không sao mà, anh còn không tin.”

Bác sĩ: “Ngã từ lưng ngựa xuống, không bị thương đến xương cốt là rất may mắn, bạn trai cậu cũng là quan tâm cậu đấy.”

Chúc Dư gật đầu: “Vâng, anh ấy quả thực rất quan tâm tôi.”

Nhớ lại những điều Văn Nghiên đã làm cho mình, Chúc Dư thật sự cảm thấy Văn Nghiên rất để ý cậu, thậm chí rất thích cậu.

Có lẽ Văn Nghiên chính là kiểu ngốc nghếch không tự nhận ra tình yêu của mình chăng.

Vậy trước đây hắn lại biết mình thích Cố Mặc bằng cách nào nhỉ?

back top