MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 21

Chương 21: Nhờ phúc của anh

 

Cơ thể Chúc Dư gầy đến mức có thể thấy bằng mắt thường là cộm người.

Lúc nãy giúp cậu thay quần áo, dù cách lớp da cũng có thể thấy rõ hình dạng xương sườn của cậu, chân thậm chí còn không to bằng cánh tay Văn Nghiên.

Nếu không phải da dẻ đủ trắng nõn, thân thể da bọc xương kia quả thực không khác gì người tị nạn châu Phi (F châu).

“Quá gầy, ăn nhiều một chút.”

Nói xong lời này, Văn Nghiên lướt qua Chúc Dư, cố gắng hết sức lờ đi cái đuôi nhỏ cứ đi theo sau lưng hắn.

Trước khi lên xe, Chúc Dư kéo tay áo hắn, biểu cảm nghiêm túc nói: “Tôi sẽ ăn nhiều, anh có thể thường xuyên đến thăm tôi không?”

Văn Nghiên: “Gần đây tương đối bận.”

Chúc Dư không phải kẻ ngốc không hiểu tiếng người, cậu biết ngụ ý trong lời nói của Văn Nghiên là gì.

Buông tay áo Văn Nghiên ra, mắt thấy hắn đóng cửa xe, Chúc Dư đứng bên cạnh xe, nhìn theo chiếc xe lái đi khỏi tầm mắt.

Mặc dù biết thứ Bảy là có thể gặp mặt Văn Nghiên, nhưng Chúc Dư vẫn sẽ cảm thấy buồn bã và luyến tiếc vì sự rời đi của Văn Nghiên.


Trở lại phòng, Chúc Dư vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo trên người, đánh giá chính mình trong gương.

Dáng người gầy trơ xương như cậu, phỏng chừng không có Alpha hay Enigma nào thích đâu.

Khó trách Văn Nghiên không có dục vọng đối với cậu.

Chúc Dư sờ sờ mặt mình, may mắn khuôn mặt này không bị hóp lại vì quá gầy.

Toàn thân trên dưới cũng chỉ có khuôn mặt này là còn xem được.

Chúc Dư gầy nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy tự ti vì vóc dáng của mình.


Sáng thứ Bảy, Chúc Dư dùng giấy gói quà bao bọc kỹ lưỡng bức tranh trang trí do chính tay mình vẽ từng lớp một, dùng ruy băng lụa màu xanh thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Chúc Dư nhìn về phía Văn Nghiên, hỏi: “Đây là quà tôi chuẩn bị cho Dương Phàm, là tranh sơn dầu tôi tự vẽ, anh thấy ổn không? Có xấu quá không?”

“Hắn sẽ thích.” Văn Nghiên đi đến bên cạnh Chúc Dư, xách lấy khung ảnh có lồng kính: “Đi thôi.”

Chúc Dư đi bên cạnh Văn Nghiên, duỗi tay dùng mu bàn tay áp vào tay Văn Nghiên.

Văn Nghiên không nắm tay cậu, ngược lại đi nhanh hơn, bỏ cậu lại phía sau một quãng xa.

Lên xe xong, Văn Nghiên nghiêng đầu nói với Chúc Dư: “Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc 6 giờ chạng vạng.”

Chúc Dư mặt đầy vui sướng nhìn Văn Nghiên: “Anh đến đón tôi sớm vậy, là muốn dẫn tôi đi hẹn hò sao?”

Nghe thấy hai chữ “hẹn hò”, Văn Nghiên khựng lại một giây, trả lời: “Tiệc sinh nhật ở Vịnh Ôm Trăng, phong cảnh ở đó không tệ, có rất nhiều hạng mục có thể chơi.”

Vịnh Ôm Trăng là một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố A, ngoài nghỉ dưỡng, cũng đảm nhận tổ chức các loại yến tiệc.

Chúc Dư tuy chưa từng đi, nhưng đã lướt thấy các video liên quan trên phần mềm video ngắn.

Chúc Dư: “Có thể cưỡi ngựa không?”

Văn Nghiên: “Cậu cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa à?”

Chúc Dư: “Cảm thấy hứng thú, nhưng chưa thử bao giờ. Anh có biết cưỡi ngựa không?”

Văn Nghiên: “Biết.”

Chúc Dư lướt thấy trong video có hai người cưỡi chung một con ngựa.

Nếu Văn Nghiên nguyện ý ôm cậu cưỡi ngựa cùng thì tốt quá.

Văn Nghiên không phải người nói nhiều, Chúc Dư không muốn biểu hiện quá ồn ào, sau đó cũng không nói gì nữa, im lặng dùng điện thoại tìm kiếm cẩm nang du ngoạn Vịnh Ôm Trăng.


Vừa ra khỏi bãi đậu xe, Chúc Dư đã thấy Cố Mặc, cậu theo bản năng trốn sau lưng Văn Nghiên, nhưng vẫn không thể tránh thoát tầm mắt của Cố Mặc.

“A Nghiên. Các cậu cũng vừa đến sao?” Cố Mặc cười chào hỏi Văn Nghiên.

Nhìn Cố Mặc càng lúc càng lại gần, cơ thể Chúc Dư áp sát đến mức gần như muốn hòa làm một với Văn Nghiên.

“Tiểu Dư, chuyện lần trước, tôi xin lỗi. Tôi luôn muốn tìm cơ hội mặt đối mặt nói lời xin lỗi với cậu, nhưng cậu không chịu gặp tôi, tôi biết tôi sai rồi, tôi sau này sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu nữa.”

Giọng Cố Mặc rất thành khẩn, nhưng tổn thương đã gây ra không phải nói một lời xin lỗi là có thể xóa nhòa.

Chúc Dư vừa nhìn thấy Cố Mặc, trong đầu liền nhớ lại hành vi cưỡng bức của Cố Mặc đối với mình đêm hôm đó.

“Tiểu Dư, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè không?” Giọng Cố Mặc ôn nhu như trước, ánh mắt lại đầy tính xâm lược.

“Tôi tha thứ cho anh, nhưng… nhưng chúng ta không thể làm bạn bè.” Chúc Dư chỉ dám nhìn đối diện với hắn một cái, không dám nhìn nữa.

“Văn Nghiên.” Chúc Dư nắm lấy tay Văn Nghiên: “Tôi chóng mặt.”

Văn Nghiên nghiêng người nhìn về phía Chúc Dư, mở miệng nói: “Tôi đưa cậu đi ăn chút gì trước, nếu vẫn không thoải mái, sẽ đưa cậu đến bệnh viện gần đó.”

“Vâng.” Chúc Dư ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Văn Nghiên tiến về phía trước.


Sau bữa trưa, Chúc Dư ngửa đầu nói với Văn Nghiên: “Tôi vừa ăn rất nhiều.”

Văn Nghiên: “Là nhiều hơn so với cậu bé ở bàn bên cạnh.”

Chúc Dư hỏi: “Sao anh lại so tôi với cậu ấy? Cậu ấy còn cần mẹ đuổi theo đút cơm, tôi đâu có cần.”

Chúc Dư kéo Văn Nghiên đi về hướng chuồng ngựa, tưởng tượng ra hình ảnh Văn Nghiên ôm mình cưỡi ngựa.

Người cưỡi ngựa ở chuồng ngựa cũng khá đông, nhưng không có cặp tình nhân nào cưỡi chung một con ngựa.

Lúc mặc đồ bảo hộ, Chúc Dư nghiên cứu sơ qua rồi mặc lên người, hoàn toàn không để ý đến chiếc găng tay bị rơi ở góc.

Văn Nghiên mặc chỉnh tề xong, quét mắt nhìn Chúc Dư từ đầu đến chân, nhặt chiếc găng tay trên đất đưa cho Chúc Dư.

Chúc Dư đeo găng tay xong, quan sát biểu cảm của Văn Nghiên, hỏi: “Tôi chưa từng cưỡi ngựa, tôi hơi sợ, tôi có thể cưỡi chung với anh không?”

Văn Nghiên: “Huấn luyện viên ở đây rất chuyên nghiệp, không có gì phải sợ.”

Chúc Dư: “À, được rồi.”

Dưới sự đồng hành của huấn luyện viên, Chúc Dư chọn một con ngựa cái màu nâu.

Lên ngựa xong, huấn luyện viên vừa nắm dây cương dẫn cậu làm quen với chuồng ngựa, vừa giảng cho cậu kỹ thuật cưỡi ngựa.

Trong lòng Chúc Dư chỉ nghĩ đến Văn Nghiên, lời của huấn luyện viên cứ như gió thoảng qua tai, căn bản không lọt vào đầu.

“Cậu tự nắm dây cương thử xem.” Huấn luyện viên đưa dây cương cho Chúc Dư, dạy Chúc Dư điều chỉnh tư thế xong, lại nói: “Cậu nhẹ nhàng gõ vào bụng ngựa một chút.”

Chúc Dư làm theo, con ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Vì tốc độ rất chậm, Chúc Dư cũng không sợ hãi đến thế.

Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không giống với việc cưỡi ngựa mà cậu tưởng tượng, trong lòng cậu vẫn có chút hụt hẫng.

Văn Nghiên cũng không biết đi đâu, lên ngựa xong liền mất hút.

Gần đó đều là người mới học, mọi người đều cưỡi rất chậm, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng chậm rãi như một khúc hát ru.

Bỗng nhiên, một trận tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh và hài hòa.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Chúc Dư quay đầu lại nhìn thoáng qua, ý đồ làm con ngựa đi sang bên cạnh.

Con ngựa rất nghe lời đi sang bên cạnh vài bước, rồi dừng lại tại chỗ.

Cậu còn chưa kịp thở phào, con ngựa lại đột nhiên bắt đầu chạy điên cuồng về phía trước.

Khi bị hất xuống lưng ngựa, Chúc Dư lăn một vòng trên đất, suýt chút nữa bị con ngựa phía sau giẫm trúng ngực.

“Đây không phải Chúc thiếu gia sao? Xin lỗi nhé, tôi không rành cưỡi ngựa lắm, vừa rồi làm cậu sợ rồi à?”

Chúc Dư nhìn theo giọng nói lên người trên lưng ngựa, đồng tử chợt co lại.

Thế mà là Thẩm Quân.

Thẩm Quân xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Chúc Dư, ánh mắt âm hiểm: “Chúc thiếu gia, cậu gần đây đi lại rất thân thiết với Văn Nghiên à?”

Chúc Dư gượng cười nói: “Nhờ phúc của anh.”

“À. Cậu cứ chờ đấy!” Thẩm Quân thấy Chúc Dư liền tức tối, vì chuyện bỏ thuốc, Văn Nghiên đã cắt đứt quan hệ với Thẩm gia. Là Omega, hắn không có địa vị gì trong nhà, vốn còn tưởng dựa vào tình một đêm để trói buộc Văn Nghiên, kết quả đều bị Chúc Dư phá hỏng.

back top