Chương 19: Cố tình xa cách
Sau khi chuyển viện đến Bệnh viện Lan Tâm, Văn Nghiên đã sắp xếp cho cậu vệ sĩ và hộ lý, ba bữa ăn mỗi ngày cũng có chuyên gia phụ trách.
Cuộc sống hiện tại so với trước đây nhàn hạ như chuột sa chĩnh gạo.
Cậu không cần lo lắng sợ hãi, cũng không cần nhẫn nhịn làm vừa lòng người khác, muốn gì chỉ cần nói với quản gia, quản gia đều sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Nhưng duy nhất có một việc quản gia không thể sắp xếp.
Cậu muốn gặp Văn Nghiên, nhưng quản gia luôn nói hắn bận, không có thời gian đến.
Là người thừa kế của Văn gia, việc bận rộn này, Chúc Dư có thể lý giải.
Nhưng dù bận rộn đến mấy cũng không thể nào không trích ra được vài giờ đồng hồ.
Văn Nghiên chính là không muốn có thêm quan hệ gì với cậu, nên mới không đến thăm cậu.
Một tuần sau, Chúc Dư xuất viện, vẫn là quản gia đến đón cậu, đưa cậu đến căn biệt thự ở khu Kim Loan.
“Chúc thiếu gia, phòng sách này là cố ý sắp xếp cho ngài.”
Sau khi quản gia mở cửa, những bức tranh sơn dầu đầy tường hiện ra trước mặt Chúc Dư, màu sắc sáng lạn đẹp đến lóa mắt.
“Chiếc máy tính kia ngài có thể lên mạng, cũng có thể vẽ tranh, đã lắp đặt bảng vẽ điện tử cho ngài.”
Chúc Dư đi theo sau quản gia, cẩn thận quan sát bố trí bên trong phòng.
Ngoài những bức tranh sơn dầu trên tường, trên giá còn có một số đồ thủ công mỹ nghệ xinh đẹp, sách trên kệ sách cũng phần lớn là liên quan đến nghệ thuật.
“Chúc thiếu gia, phòng bên cạnh là phòng vẽ tranh, tôi đưa ngài qua xem nhé.”
Chúc Dư: “Được, làm phiền ngài.”
Diện tích phòng vẽ tranh tương đương với phòng sách, giá vẽ, vải vẽ tranh, thuốc màu, bảng pha màu, dao cạo... đầy đủ mọi thứ, và đều là thương hiệu chuyên nghiệp nhất.
“Những thứ này đều là thiếu gia bảo người sắp xếp, tôi cũng không hiểu rõ, ngài nếu thấy thiếu gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Chúc Dư mỉm cười, vuốt giá vẽ nói: “Đồ vật rất đầy đủ, Lý thúc, ngài giúp tôi cảm ơn anh ấy nhé.”
Quản gia: “Ngài không có WX của thiếu gia sao? Ngài tự nói với anh ấy đi.”
Chúc Dư: “Vâng, vậy tôi lát nữa nói lời cảm ơn với anh ấy, Lý thúc, ngài đi làm việc đi.”
Chúc Dư đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn cổng sân, trong lòng có một cảm giác mâu thuẫn không thể nói thành lời.
Cậu rất thích bố trí của phòng sách và phòng vẽ tranh, đây là sự đãi ngộ mà cậu chưa từng nhận được ở Chúc gia.
Nhưng so với những thứ này, cậu thật ra càng hy vọng Văn Nghiên có thể đến thăm cậu.
Lúc đầu muốn tiếp cận Văn Nghiên, điều cậu coi trọng quả thực là quyền thế đủ để đối phó Chúc gia của Văn Nghiên.
Nhưng sau khi có nhiều tiếp xúc hơn, cậu luôn không kìm được sự rung động trong lòng, thậm chí vì thế mà trở nên ngày càng tham lam.
Văn Nghiên đại khái đã nhận ra điều này, nên mới cố tình xa cách cậu.
Mấy ngày nay Chúc Dư cũng không phải chưa gửi tin nhắn cho Văn Nghiên.
Văn Nghiên sẽ trả lời cậu, nhưng tin nhắn trả lời rất lạnh nhạt, cơ bản đều chỉ có một hoặc hai chữ.
Chúc Dư tìm một quyển sổ phác thảo trong phòng vẽ tranh, dùng bút chì phác họa hình dáng mặt nghiêng của Văn Nghiên, tẩy tẩy sửa sửa cả một buổi chiều xong thì chụp ảnh gửi cho Văn Nghiên.
【Chúc Dư: Phòng sách và phòng vẽ tranh, tôi đều rất thích.】
Gửi xong tin nhắn, Chúc Dư lại gửi kèm một biểu tượng động hình mèo con viết cảm ơn.
Nửa giờ sau, Văn Nghiên cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cậu.
【Văn Nghiên: Ừm.】
【Chúc Dư: Tôi vẽ thế nào?】
【Văn Nghiên: Khá tốt.】
Chúc Dư có chút nản lòng gục xuống bàn, cậu muốn hỏi Văn Nghiên khi nào tới thăm mình, nhưng lại sợ hỏi xong sẽ nhận được câu trả lời mà mình không muốn.
Sau khi tạm nghỉ học, thời gian trôi qua thật sự rất hỗn loạn, nếu không xem điện thoại, cậu căn bản không rõ hôm đó là thứ mấy.
Chúc Dư ở biệt thự một tháng, quản gia đại khái cảm thấy cậu không ra ngoài phơi nắng sẽ mốc meo, lời nói ý tứ đều là bảo cậu nên ra ngoài đi dạo một chút.
“Chúc thiếu gia, cả ngày ở lì trong nhà cũng không thú vị, ngài không thích vẽ tranh sao? Tôi bảo người đưa ngài đi khu suối núi đi, phong cảnh ở đó đẹp, ngài có thể đến đó vẽ thực tế.”
Chúc Dư: “Lý thúc, cháu thật sự không thích ra ngoài, ngài cũng đừng khuyên cháu ra ngoài nữa. Cháu nhận được một đơn hàng, phải đi vẽ tranh.”
Chuyện của cậu, Văn Nghiên đại khái không nói nhiều với quản gia, nên quản gia cũng không rõ tại sao cậu lại không thích ra ngoài như vậy.
Chỉ cần cậu không ra khỏi cửa, người Chúc gia liền không làm gì được cậu.
Một khi ra khỏi cổng viện, vậy khó nói trước được.
Gửi bản phác thảo đã hoàn thành cho bên A xong, Chúc Dư mới chú ý thấy mình bị kéo vào một nhóm chat.
Tên nhóm là “Tiệc sinh nhật bổn thiếu gia, đừng hòng trốn một ai”.
Chúc Dư mở danh sách thành viên, thấy hai ảnh đại diện quen thuộc, một là Văn Nghiên, một là Cố Mặc.
“Văn Nghiên, Cố Mặc.” Chúc Dư niệm hai cái tên này, đột nhiên phát hiện tên hai người này rất hợp nhau.
【Dương Phàm: Tiệc sinh nhật bổn thiếu gia vào thứ Bảy này, quà có thể không mang, nhưng người nhất định phải có mặt, nếu không tuyệt giao.】
Dương Phàm là Dương Phàm sao?
Trước đây cậu và Dương Phàm ngay cả WX cũng chưa thêm, sao cậu lại bị kéo vào nhóm này?
Chúc Dư cuộn lên xem, phát hiện là Văn Nghiên kéo cậu vào nhóm, lập tức gửi cho Văn Nghiên một tin nhắn.
Xét thấy Văn Nghiên mỗi lần trả lời cậu đều chỉ dùng một hoặc hai chữ, Chúc Dư lần này cũng chỉ gửi cho hắn một dấu chấm hỏi.
【Văn Nghiên: Dương Phàm muốn mời cậu tham gia tiệc sinh nhật, cậu luôn không đồng ý yêu cầu kết bạn của hắn.】
Chúc Dư đồng ý yêu cầu kết bạn của Dương Phàm xong, Dương Phàm gửi cho cậu một thiệp mời điện tử rất trang trọng.
【Dương Phàm: Tiểu Dư, cậu ở đâu vậy? Thứ Bảy này tôi phái người đến đón cậu nhé.】
【Chúc Dư: Khu Kim Loan số 6.】
【Dương Phàm: Cậu ở biệt thự của Văn Nghiên? Hai cậu ở bên nhau à?】
【Chúc Dư: Không ở bên nhau, tôi không có chỗ đi, anh ấy cưu mang tôi.】
Mặc dù Dương Phàm luôn tạo ấn tượng khá tốt với Chúc Dư, nhưng Chúc Dư và hắn thực ra không tính là thân thiết.
Cậu không thích những dịp quá náo nhiệt, trước đây đi theo Cố Mặc đến các tiệc tùng cũng là vì muốn tìm cơ hội tiếp cận Văn Nghiên.
Với mối quan hệ giữa Dương Phàm và Văn Nghiên, Văn Nghiên hẳn là sẽ đi tham gia tiệc sinh nhật của Dương Phàm.
Cố Mặc khả năng cao cũng sẽ đi, Chúc Dư không muốn gặp Cố Mặc lắm.
Sau khi chuyện kia xảy ra, Chúc Dư thật sự không biết nên đối mặt với Cố Mặc như thế nào.
Trong lòng cậu không có quá nhiều oán hận, nhưng nghĩ đến hành vi cưỡng bức của Cố Mặc đêm đó, tuyến thể lại âm ỉ đau.
Rốt cuộc có nên đi hay không đây?
Chúc Dư vô cùng rối rắm.
【Văn Nghiên: Sáng thứ Bảy tôi đến đón cậu.】
【Chúc Dư: Anh đến đón tôi sao? Dương thiếu gia nói hắn sẽ phái người đến đón tôi.】
【Văn Nghiên: Người hắn phái chính là tôi.】
【Chúc Dư: À.】
Vì đã xác định được thứ Bảy Văn Nghiên sẽ đến đón mình, tâm trạng tối tăm hơn một tháng của Chúc Dư tươi sáng lên một chút.
Sau khi tạm nghỉ học, thời gian trôi qua thật sự rất lộn xộn, trong tình trạng không xem điện thoại, cậu căn bản không rõ hôm đó là thứ mấy.
Chúc Dư mở màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm hai chữ “Thứ Hai” vài giây, khóe miệng lại trễ xuống.
Thời gian chờ đợi so với bình thường còn dài lâu hơn, cậu cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ qua vài phút.
Chiều thứ Ba, quản gia gõ cửa phòng vẽ tranh.
“Chúc thiếu gia, thiếu gia bảo người mang đến mấy bộ lễ phục, ngài ra thử xem nhé, xem có vừa người không?”
Chúc Dư mở cửa, đi theo quản gia xuống lầu một, nhìn thấy một loạt quần áo treo trên giá áo.
Chúc Dư: “Nhiều vậy ạ, đều phải thử hết sao?”
Quản gia: “Thiếu gia nói bảo ngài xem mà chọn, thích thì có thể giữ lại hết.”
Chúc Dư thử hết số quần áo được mang đến, chụp ảnh trong phòng vệ sinh lầu một xong, gửi tất cả ảnh cho Văn Nghiên.
【Chúc Dư: Anh thấy bộ nào đẹp?】
【Văn Nghiên: Đều khá đẹp.】
【Chúc Dư: Anh thứ Bảy này mặc vest màu gì?】
【Văn Nghiên: Màu đen.】
【Chúc Dư: Vậy tôi cũng mặc màu đen.】
Thay lại quần áo của mình xong, Chúc Dư ôm lễ phục đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhân viên cửa hàng mang quần áo đến mỉm cười khen: “Ngài thật sự mặc gì cũng đẹp, những bộ lễ phục này, ngài thích bộ nào ạ?”
Chúc Dư chỉ vào bộ lễ phục màu đen, nói: “Tôi thích bộ này.”
Buổi tối, Chúc Dư đi vào phòng chứa quần áo lấy đồ ngủ thì thấy phía sau cánh cửa kệ kính xếp gọn gàng những bộ lễ phục còn lại, tim đập chợt nhanh hơn.
【Chúc Dư: Tôi rõ ràng chỉ chọn một bộ, sao tủ quần áo lại có nhiều bộ vậy?】