Chương 11: Đồ đã cho tôi thì không thể đòi lại
Trước mười tuổi, Chúc Dư cũng là một đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát.
Sau giờ học, cậu thường xuyên ôm bóng đá đi tìm bạn cùng lứa tuổi hàng xóm chơi.
Sau khi trở về Chúc gia, Chúc Dư trở thành túi máu của Chúc Thừa, hầu như tháng nào cũng phải rút máu cho Chúc Thừa.
Thỉnh thoảng hiến máu quả thực không có hại gì cho cơ thể, nhưng thường xuyên bị rút một lượng lớn máu đã gây ra gánh nặng cực lớn cho cơ thể cậu.
Cậu thực sự rất sợ ra ngoài chơi cùng người khác, cậu sợ gây phiền phức cho người ta, cũng sợ mình đột nhiên ngất xỉu dọa họ.
Mặc dù Văn Nghiên không nói gì, nhưng cậu cứ cảm thấy Văn Nghiên sẽ chê cậu phiền phức.
Nếu không phải Chúc gia, cậu đã không sống vất vả như vậy, mẹ cậu cũng sẽ không chết.
Cơ thể cậu dường như bị xé thành hai nửa, một nửa chìm đắm trong cảm xúc tự ti chán ghét, một nửa chìm đắm trong thù hận đối với Chúc gia.
Ộc ộc một tiếng, tiếng động từ bụng kéo Chúc Dư ra khỏi cảm xúc chán ghét và thù hận, nhưng lại đẩy cậu vào sự xấu hổ.
Chúc Dư ngước đầu, ánh mắt nhìn về phía Văn Nghiên giống như một chú cún con cầu xin thức ăn.
Tin tức tố của Chúc Dư đối với Văn Nghiên gần như không có sức hấp dẫn nào, nhưng ánh mắt Chúc Dư nhìn Văn Nghiên luôn có thể khiến Văn Nghiên mềm lòng.
“Muốn ăn gì?” Văn Nghiên buông Chúc Dư ra, thấy cậu đứng không vững, sợ cậu ngã nên lại ôm lấy eo Chúc Dư.
Chúc Dư: “Mì nước trong, thêm một cái trứng chiên bao. Mì không cần nhiều quá, tôi ăn không hết.”
Chúc Dư không có cảm giác thèm ăn, nhưng cơ thể cậu yêu cầu cậu phải ăn một chút gì đó.
Mì nước trong là món cậu thường ăn khi còn nhỏ, mẹ cậu mỗi lần làm mì nước trong đều thêm một cái trứng chiên bao cho cậu.
Khi đó mẹ cậu mang theo cậu, vừa phải lo cho ăn uống của cậu, vừa phải lo cho cậu đi học, lại còn phải trả tiền thuê nhà, mỗi tháng đều không dư được bao nhiêu tiền.
Khi đó cậu rất ngưỡng mộ những đứa trẻ muốn ăn gà rán là ăn gà rán, muốn ăn pizza là ăn pizza.
Trong ký ức của cậu, cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết mẹ không dễ dàng, nên chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá đáng, mẹ làm gì cho cậu ăn thì cậu ăn nấy.
Thoáng chốc nhiều năm trôi qua, cậu mới phát hiện món mình thích nhất chính là mì nước trong mẹ làm cho cậu.
Lý Thành: “Chúc thiếu gia, xin lỗi ạ, tôi đã ăn trước khi đến đón ngài, tôi cứ tự cho là đúng mà nghĩ rằng ngài cũng đã ăn rồi, nên không đưa ngài đi ăn. Ngài đừng khóc nha, tôi lập tức bảo đầu bếp nhà ăn làm mì nước trong cho ngài ngay.”
Văn Nghiên nhéo cằm Chúc Dư khiến cậu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ướt đẫm nước mắt của Chúc Dư, thở dài nói: “Sao cậu lại mau khóc như vậy chứ? Tôi đưa cậu đi chọn phòng trước, lát nữa bảo người bưng mì nước trong đến phòng cậu.”
Văn Nghiên đỡ Chúc Dư đi vào bên trong du thuyền, chỉ vào một cánh cửa và nói: “Phòng này và phòng tận cùng bên trong đều còn trống, các tiện nghi mỗi phòng đều tương đương nhau. Cậu muốn ở phòng nào?”
Ánh mắt Chúc Dư dao động giữa hai cánh cửa, hỏi: “Anh ở phòng nào?”
Văn Nghiên xoay người chỉ vào cánh cửa phía sau: “Tôi ở phòng này.”
“Vậy tôi ở phòng này.” Chúc Dư chỉ vào cánh cửa gần mình hơn, rồi nói: “Tôi muốn ở gần anh hơn một chút.”
Đối với sự lựa chọn của Chúc Dư, Văn Nghiên không có bất kỳ ý kiến nào.
Chỉ thấy ngón tay Văn Nghiên thao tác vài giây trên ổ khóa cửa, nói với Chúc Dư: “Cần nhập vân tay của cậu.”
Chúc Dư thấy biểu tượng vân tay trên màn hình, ấn ngón tay mình lên.
【Vân tay nhập thành công.】
“Cậu vào trong nghỉ ngơi trước đi.” Văn Nghiên đưa túi ni lông vẫn luôn xách trên tay cho Chúc Dư.
Trong mắt Chúc Dư hiện lên sự bài xích rõ ràng, chậm chạp không chịu nhận chiếc túi ni lông đựng thuốc ức chế đó.
Văn Nghiên đợi một lát, trực tiếp móc túi ni lông vào cổ tay trái Chúc Dư.
Biết Văn Nghiên sắp đi, Chúc Dư kéo góc áo Văn Nghiên nói: “Tôi sợ kim tiêm, tôi không thể tự tiêm thuốc ức chế cho mình.”
Văn Nghiên lấy ra một ống thuốc ức chế từ túi ni lông, cẩn thận xem xét hướng dẫn sử dụng trên đó.
Hiệu quả của một ống thuốc ức chế có thể duy trì 24 giờ, nghĩa là tối mai vẫn cần giúp Chúc Dư tiêm thuốc ức chế.
Văn Nghiên: “Tối mai, tôi sẽ giúp cậu tiêm.”
Chúc Dư: “Được.”
Tiện nghi trong phòng trên du thuyền rất tốt, nội thất màu trắng kem trông rất thoải mái.
Cạnh giường có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy biển rộng dưới màn đêm và bầu trời đầy sao.
Nệm rất mềm, nằm lên rất thoải mái.
Nhưng vì thuyền luôn rung lắc, Chúc Dư bị choáng đầu.
Cảnh vật trước mắt đen kịt, thỉnh thoảng thoáng hiện vài tia ánh sáng tím. Gần như tám trong mười lần cậu ngất xỉu đều là như thế này.
Cậu mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, nhưng cố thế nào cũng không tỉnh lại được.
“Chúc Dư, tỉnh dậy đi.” Văn Nghiên vỗ nhẹ mặt Chúc Dư, thấy Chúc Dư mở mí mắt ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Văn Nghiên lấy cốc nước ấm, cho đường phèn vào, dùng ống hút khuấy nhanh một phút, xác nhận đường phèn tan hết mới cho thêm nửa cốc nước lạnh.
“Uống chút nước đường đã.” Văn Nghiên đỡ cậu ngồi dậy khỏi giường.
Chúc Dư ngậm ống hút, hút hai ngụm, xin lỗi: “Tôi xin lỗi, vừa rồi dọa anh rồi.”
Văn Nghiên thúc giục: “Đừng nói chuyện, uống xong đã.”
Chúc Dư ngoan ngoãn uống hết hơn nửa cốc, thật sự không uống được nữa, lắc đầu với Văn Nghiên.
Chúc Dư tò mò nói: “Sao anh biết?”
Văn Nghiên: “Tiểu Thành gọi điện cho tôi, nói hắn mang cơm cho cậu thì gõ cửa rất lâu, cậu vẫn không mở cửa.”
Chúc Dư: “Mở cửa không phải cần vân tay tôi sao? Sao anh vào được?”
Văn Nghiên: “Vân tay tôi có thể mở được cửa mọi phòng.”
Chúc Dư: “Vậy còn những người khác thì sao?”
Văn Nghiên: “Những người khác không được, trừ khi có sự ủy quyền của tôi.”
Nghe vậy, Chúc Dư phần nào yên tâm hơn.
Thoáng thấy tô mì đang bốc hơi nóng trên bàn trà, Chúc Dư vô ý thức liếm môi.
Văn Nghiên: “Tôi đỡ cậu qua đó.”
Chúc Dư vẫn chưa hoàn hồn lại, khi xuống giường hai chân không có chút sức lực nào. Nếu không phải Văn Nghiên nắm cánh tay cậu, cậu đoán chừng lại ngã rồi.
Ngồi xuống sô pha, Chúc Dư cúi người ngửi mùi mì nước trong, mơ hồ ngửi thấy mùi tiêu xay.
Tuy không giống khẩu vị mẹ làm, nhưng mùi vị cũng không tệ.
Chúc Dư ăn cái gì cũng phải nhai rất lâu một miếng, khi nhai hai mắt sẽ quen thuộc mà nhìn vô định.
Văn Nghiên nhìn lướt qua thời gian, dùng ngón tay cảm nhận độ ấm của tô, không nhịn được thúc giục: “Đừng ngẩn ngơ, không ăn nữa là mì lạnh đấy.”
Chúc Dư cuốn một đũa mì, đưa vào miệng, tăng tốc độ nhai.
Vì vừa uống hết một tô lớn nước đường, dạ dày để lại chỗ cho mì sợi thật sự không nhiều, Chúc Dư ăn một phần ba là no rồi.
Thấy Chúc Dư từ từ ăn mì, Văn Nghiên nói: “Không ăn nổi nữa thì thôi.”
Chúc Dư buông đũa, nhìn Văn Nghiên bưng khay thức ăn rời đi, cảm xúc vốn không cao lại một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Chúc Dư ôm gối ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn chằm chằm một hướng ngẩn ngơ.
Tiếng mở cửa lại lần nữa vang lên, chú nai con ngủ say trong ngực cậu tỉnh dậy.
Là Văn Nghiên! Trừ cậu ra, chỉ có Văn Nghiên có thể mở khóa căn phòng này.
Chúc Dư nghiêng đầu, vừa nhìn đã chú ý tới chiếc hộp kim loại xinh đẹp Văn Nghiên cầm trên tay.
“Chocolate trắng? Cho tôi sao?” Trong mắt Chúc Dư lấp lánh tinh quang.
“Ừ.” Văn Nghiên đưa chocolate cho Chúc Dư.
Chúc Dư truy vấn: “Tại sao lại tặng chocolate trắng cho tôi?”
Văn Nghiên nhắc nhở: “Bệnh nhân huyết áp thấp tốt nhất nên mang theo kẹo hoặc chocolate bên mình.”
Chúc Dư: “Hôm nay là Lễ Tình nhân Trắng. Lễ Tình nhân Trắng hôm nay khá phổ biến việc tặng chocolate trắng.”
Văn Nghiên luôn không chú ý đến ngày lễ, nghe Chúc Dư nói vậy, trả lời: “Vậy mai tôi mua cái khác cho cậu.”
Chúc Dư ôm chặt hộp chocolate: “Đồ đã cho tôi thì không thể đòi lại.”