Mấy ngày theo thói quen bận rộn với công việc, không nhìn đến người nào đó trên màn hình lớn hoặc trên áp phích ngoài đường lớn ngõ nhỏ.
Hình như, cũng không khó để quen.
Mấy ngày nay trời không mưa.
Tôi trồng một chậu trầu bà trên bậu cửa sổ.
Rảnh rỗi thì phun chút nước.
Dây leo rất có sức sống, chỉ vài ngày đã lan rộng ra bốn phía.
Trời nắng nó dài.
Trời âm u nó cũng dài.
Tôi nhìn rồi chợt nhận ra.
Tôi là trầu bà, không phải hoa hướng dương.
Không cần phải quay theo mặt trời, cũng có thể tự do sinh trưởng.
Cố Thời gửi tin nhắn cho tôi.
Hôm đó tham dự đám cưới của cậu ấy, cậu ấy cố ý xin thông tin liên lạc của tôi.
Nói có thể làm bạn.
Bạn bè trong giới của Thương Lạc, tôi không thêm ai.
Nhưng Cố Thời không giống những người trong giới đó, nên tôi đã thêm.
Bình thường không trò chuyện.
Hôm nay gửi cho tôi một video.
Trong video, Thương Lạc và Tống Kỳ cùng một nhóm người đang chơi bài trong phòng bao.
Bên cạnh đều có Omega với dung mạo tinh tế.
Thương Lạc đang cười, không phải cười nhạo, cũng không phải cười nhẹ.
Là nụ cười cong lên nơi khóe mắt khóe mày, độ cong của đôi môi mỏng, là nụ cười mà tôi chưa từng thấy, ngoài trên màn ảnh.
Cố Thời: 【Gần đây anh ta có vẻ hứng thú lắm? Tống Kỳ vừa rủ là đi ngay.】
Tôi vẻ mặt bình tĩnh, máy móc gõ vài chữ: 【Ừm, có vẻ là vậy.】
Cố Thời: 【Sao cậu không đi cùng? Chưa nói gì khác, được vơ vét thì cứ vơ vét chứ.】
Tôi bật cười, lại có thể dễ dàng nói cho người khác biết bí mật mà tôi đã sớm phát hiện nhưng giả vờ không hay biết.
【Anh ta vui vẻ thì không bao giờ tìm tôi.】
【Hơn nữa, tôi cũng không thiếu gì.】
Cố Thời: 【???】
【Vậy sau này anh ta thảm rồi.】
Tôi không biết cậu ấy tại sao lại nói như vậy.
Ai thảm, Thương Lạc cũng không thể thảm được.
Liền không trả lời.
Cũng không bận tâm tưởng tượng xem Thương Lạc khi ở bên Omega là dáng vẻ gì.
Đã từng tưởng tượng cả ngàn lần.
Đại khái, đều không phải là mùi vị mà tôi có thể mang lại cho anh ta.