LÀM BẠN TÌNH 5 NĂM, BETA DÍNH BẦU NHƯNG TRA NAM ALPHA KHÔNG TIN

Chương 17

Tôi tưởng Thương Lạc sẽ đi.

Anh ta chưa bao giờ ngủ lại chỗ tôi.

Nhưng lần này, khi tôi mở mắt, anh ta vẫn còn ở đó.

Nếu là trước đây, tôi có lẽ sẽ âm thầm vui mừng trong lòng.

Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy hoang đường.

Tôi không hiểu tại sao.

Hay là, đàn ông đều như vậy?

Gần thối xa thơm.

Má và khóe mắt Thương Lạc đều bầm tím.

Là cú đ.ấ.m tối qua của tôi.

Anh ta không xử lý, tôi nhìn thấy khó chịu.

Đứng dậy tìm hộp thuốc, lấy ra thuốc cao tan m.á.u bầm.

Nhẹ nhàng bôi cho anh ta.

Đã thành thói quen.

Thương Lạc luôn đóng phim hành động, cũng không chịu dùng diễn viên đóng thế.

Trầy xước va chạm là điều khó tránh.

Nhưng mỗi lần bị thương, anh ta lại cảm thấy cơ thể này của mình trở nên không hoàn hảo.

Sẽ không vui.

Không vui thì đến tìm tôi.

Lần nào cũng là tôi bôi thuốc cho anh ta.

Đôi khi, anh ta sẽ cười trêu chọc tôi: "Em hình như còn coi trọng vẻ ngoài của tôi hơn cả tôi?"

Đương nhiên rồi.

Hoàn hảo như vậy, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật, bị thương rất đáng tiếc.

Tôi không thể nhìn thứ hoàn hảo xuất hiện khuyết điểm.

Ít nhất, bề ngoài không thể.

Đang xoa, mắt Thương Lạc mở ra.

Anh ta hơi nâng mặt lên, đôi môi mỏng in lên lòng bàn tay tôi.

Cười nhẹ.

"Muốn làm rồi sao?"

Tôi rụt tay lại, cất thuốc cao vào hộp, xuống giường rửa tay.

Thương Lạc đi theo tôi, khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm.

Chỉ mặc một chiếc quần lót, phồng lên một cục lớn.

"Lạt mềm buộc chặt sao?"

Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại hình tượng kẻ hám tiền đã xem trong đầu.

Nhìn Thương Lạc.

"Nhà cửa đâu vào đấy, tôi sẽ không buộc chặt nữa."

Thương Lạc nhướn mày, đáy mắt thoáng qua một tia u ám.

Không biết là thất vọng, hay là thứ gì khác.

Anh ta quay người, duỗi lưng một cái.

"Tôi còn tưởng em khác với người khác."

"Hóa ra cũng chỉ đến thế."

Thay quần áo, rồi cứ thế rời đi.

Quần áo ngủ vứt lung tung, chăn trên giường lộn xộn.

Khiến căn phòng vốn ngăn nắp của tôi, không còn hoàn hảo nữa.

Giống như con người anh ta, đột nhiên xông vào cuộc đời tôi.

Khiến tôi hỗn loạn, rồi nhẹ nhàng rút lui.

May mắn thay, bất kể là căn phòng này, hay là con người anh ta, tôi đều không có ý định tiếp tục lưu luyến.

Con người mà, sinh ra là để hướng lên, để tiến về phía trước.

 

back top