Nửa đêm, tiếng sấm mùa xuân tháng ba như nổ tung bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra, nghe thấy ngoài trời đang mưa dông.
Mang theo sự lạnh lẽo sâu đậm.
Theo thói quen nhìn điện thoại, vẫn là tin nhắn chúc ngủ ngon gửi cho Thương Lạc trước lúc chuyển giao giữa hai ngày.
Anh ta không trả lời.
Anh ta luôn rất bận.
Tôi đã quen rồi.
Mở mắt nhìn trần nhà.
Chỉ mất vài phút để từ một mảng tối đen dần nhìn rõ đường nét của chiếc đèn trần.
Nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Cốc cốc cốc.
Như gõ vào tim tôi.
Tôi đếm đủ sáu mươi giây, chậm rãi xuống giường.
Ra mở cửa.
Thương Lạc đứng ngoài cửa, ánh mắt trầm uất.
Anh ta đẩy người tôi sang một bên, không thèm thay giày, nghênh ngang đi vào.
Vừa nhíu mày hỏi: "Sao lại chậm chạp thế?"
Tôi im lặng đóng cửa, kéo cánh tay anh ta, đưa cho anh ta một đôi dép sạch.
"Ngoài trời mưa, thay giày đi."
"Thật lắm chuyện."
Thương Lạc thay giày.
Tôi khẽ cong môi: "Đêm hôm khuya khoắt, đang ngủ, anh cứ trực tiếp vào đi."
Thương Lạc cười khẩy một tiếng: "Em không nghĩ là tôi có thể nhớ mật khẩu của em đấy chứ?"
Tôi biết ngay mà.
Dù tôi đã nói mật khẩu cho anh ta không dưới mười lần, anh ta vẫn sẽ không để tâm.
Mỗi lần đến đều là gõ cửa.
Bất kể thời gian.
Tôi thu lại nụ cười, nhìn vào khuôn mặt luôn xuất hiện trên màn ảnh lớn của anh ta.
Đẹp quá.
Thở dài một tiếng.
"Vậy thì anh phải chờ tôi mở cửa thôi."
Thương Lạc không quay đầu lại, tự đi về phía phòng tắm.
Nhưng cái miệng đó vẫn cứ cay nghiệt.
Anh ta hừ lạnh một tiếng.
"Em để tôi chờ, có đầy người không nỡ để tôi chờ đâu."
Nói xong, tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm.
Rất giống tiếng mưa ngoài kia.
Róc rách, tí tách.
Tôi có thể nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy.
Cửa không đóng.
Tôi đứng ở cửa phòng tắm, nhìn Thương Lạc cởi áo sơ mi bằng một tay, để lộ đường nét cơ thể săn chắc tuyệt vời.
Khi cởi quần, anh ta khựng lại.
Nghiêng đầu nhìn tôi, cười lơi lỏng.
"Vào cùng không?"
Tôi cười lắc đầu, anh ta nhún vai, tiếp tục cởi quần.
Trước mắt tôi, anh ta tắm một cách qua loa, vội vã.
Không mặc gì, bước ra ngoài ôm lấy tôi đi về phía phòng ngủ chính.
Bàn tay đặt trên vai, từng bước trượt xuống.
Cho đến khi luồn vào trong quần ngủ.
Anh ta cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, còn bắt tôi chờ."
"Học được cái mánh khóe nhỏ này từ ai? Trước đây toàn giả ngoan?"
Tôi cụp mắt xuống, giọng điệu dịu dàng.
"Anh chưa bao giờ chuẩn bị, tôi sợ đau."
Thương Lạc nhướn mày, không bận tâm.
"Chỉ trách em là Beta, người khác đâu có phiền phức như em."
Tim tôi khựng lại, rồi khoảnh khắc cảm xúc đó lại biến mất ngay lập tức.
Bị Thương Lạc đè trên giường, cuồng nhiệt và thô bạo lật qua lật lại cả một đêm.