Để tránh cho bản thân tiếp tục khó chịu.
Tôi cũng nghĩ thông suốt, nhân lúc bi kịch mà các dòng bình luận nói vẫn chưa xảy ra.
Nên dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Tôi nhắn tin cho Giang Hách, nói rằng tôi đã chán rồi, nên muốn chia tay.
Sau đó xóa và chặn một lèo.
Trong lòng trống rỗng một mảng lớn.
Cái tên bạn trai ngoan ngoãn cưng chiều của tôi, nói mất là mất!
Yêu qua mạng hại người mà!
Ông đây thề không bao giờ yêu qua mạng nữa!
Cuối tuần.
Tôi đang ngủ bù trong căn hộ.
Ngủ đến tối trời tối đất.
Kết quả bị điện thoại của bạn thân Tô Thịnh làm tỉnh giấc.
"Anh Lâm, đến quán bar nhanh!"
"Tụi em chuẩn bị cho anh một màn kịch hay!"
Tôi không hứng thú, định cúp máy.
Đột nhiên các dòng bình luận lướt qua:
【Bảo bối, em mau đi cứu nam chính đi! Bạn em vì muốn giúp em hả giận, đã hạ thuốc nam chính rồi!】
【Nam chính thật sự rất giữ 'nam đức', để giữ lý trí, anh ấy thậm chí dùng d.a.o tự cứa vào mình.】
【Nếu không phải nam phụ đột nhiên xuất hiện, dùng tay giúp nam chính...】
【Cũng chính sau chuyện này, nam chính mới dần dần để tâm đến nam phụ.】
Hành động cúp máy của tôi khựng lại.
Nghĩ đến khuôn mặt Giang Hách dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc.
Giang Hách bị hạ thuốc sẽ trông như thế nào?
Nhưng anh ta là nam chính.
Định sẵn là thuộc về người khác.
Tôi mới không dại gì đi làm cái nam phụ pháo hôi kia.
Để rồi kết cục bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, hóa điên.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, các dòng bình luận tiếp tục lướt qua.
【Sau này nam chính lên nắm quyền, việc đầu tiên là phế hết những người đã hạ thuốc anh ấy đêm nay!】
Lòng tôi lạnh đi.
"Gửi địa chỉ cho tôi."