May mắn là Giang Hách đã kịp thời đánh lái.
Nên dù bị thương rất nặng, nhiều chỗ bị gãy xương.
Nhưng may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi ngày đêm túc trực bên giường bệnh.
Hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt khắc họa đường nét của Giang Hách.
Nhưng đôi mắt đen đó, vẫn không mở ra.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Hách.
Không nỡ buông.
Trong thời gian đó Tô Thịnh có đến, cậu ta nhìn thấy tôi gần như nằm rạp trên người Giang Hách.
Kinh hãi thất sắc.
"Anh Lâm! Anh! Hai người đây là...!"
Ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Giang Hách.
Sợ bỏ lỡ dù chỉ là một phản ứng nhỏ của anh ấy.
Giọng điệu thản nhiên: "Đúng vậy, tôi yêu anh ấy."
Tô Thịnh với vẻ mặt kinh hãi bỏ đi.
Sau này, bố tôi và dì Giang cũng đến.
Họ nhìn thấy bàn tay tôi và Giang Hách đang đan vào nhau.
Vẻ mặt phức tạp.
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.
Dường như họ đã biết tình cảm của Giang Hách dành cho tôi từ lâu.
Cứ thế mơ mơ hồ hồ không biết trôi qua bao lâu.
Mẹ Giang Hách mang cơm đến cho tôi, cuối cùng không nhịn được khuyên tôi.
"Chiêu Chiêu, về ngủ một giấc đi con, dì xin con đấy."
"Con không biết sắc mặt con bây giờ đáng sợ đến mức nào đâu."
"Nếu Tiểu Hách tỉnh lại thấy con tiều tụy như vậy, nó sẽ đau lòng biết bao."
Tôi nghĩ một lúc.
Cũng đúng.
Nên tự chỉnh trang lại bản thân.
Không thể để anh ấy tỉnh lại thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn này của tôi.
Thế là đứng dậy chuẩn bị về.
Trước khi ra cửa, tôi đột nhiên quay lại.
Cúi người thật sâu, trịnh trọng với mẹ Giang Hách.
"Dì ơi, con xin lỗi."
"Trước đây con hỗn láo, không hiểu chuyện, đã nói nhiều lời làm tổn thương, làm nhiều việc sai trái."
Bà ấy đứng sững lại.
Cơ thể cứng đờ.
Mắt nhanh chóng đỏ hoe, lấp lánh ánh lệ.
Một lúc lâu, bà ấy mỉm cười nhẹ nhõm.
"Đứa trẻ ngoan, dì chưa bao giờ trách con."