Ta lê cái thân thể mềm nhũn đi tìm một vòng.
Cuối cùng là ở sau hòn non bộ trong hậu hoa viên, ta bắt gặp Mặc Tức và Lâm Triều Vũ.
Hai người đang cúi đầu nói chuyện gì đó.
Đứng xa nên nghe không rõ.
Chỉ mơ hồ bay đến mấy chữ như "thư... đã gửi", "...cảm ơn...".
【Ôi đại mỹ nhân, hai người họ cuối cùng vẫn cấu kết với nhau sao?】
【Nhìn Vũ Bảo vui vẻ chưa kìa, đây là nhận được thư tình do chính tay Mặc Tức viết à?】
【Người phía trước nói sai rồi, theo kịch bản, là Mặc Tức muốn liên lạc với tàn quân Bắc Địch, nhưng bản thân không ra ngoài được, đành phải nhờ nam chính thụ là người duy nhất "thân thiện" với hắn giúp gửi thư.】
【Thân thiện cái gì, chẳng phải là thấy bắp thịt của Tiểu Tức, lại là hoàng tử của Bắc Địch, mới muốn dựa vào hắn để lật mình sao!】
Ta nắm chặt tay.
Xem ra, dù cho ta là nam phụ pháo hôi có cố gắng thế nào.
Hắn Mặc Tức, cuối cùng vẫn phải dựa vào đường dây của Lâm Triều Vũ, để trải con đường m.á.u đến ngai vàng.
Hơn nữa nhìn bộ dạng xuân tình dạt dào, đắc ý của Lâm Triều Vũ.
Không chừng Mặc Tức đã hứa hẹn cho hắn điều gì đó lớn lao.
Là tặng hắn một vật đính ước?
Hay trực tiếp hứa hẹn ngôi vị hoàng hậu tương lai?
Vừa nghĩ đến đêm qua ta còn bị con ch.ó này hành hạ đến sống dở c.h.ế.t dở.
Sáng nay hắn đã chạy đi tư tình với người khác.
Lòng ta như bị một nắm bông lớn chặn lại.
Vừa buồn bực vừa ghê tởm.
Ta không muốn xem tiếp nữa, quay người về phòng.