Gần đây tôi phiền muộn quá~
Tìm Lục Diệu uống rượu, kết quả cậu ta còn phiền muộn hơn tôi. Nghe nói theo đuổi học tỷ khoa của họ, bị từ chối rồi.
Quán bar khá lãng mạn, không quá ồn ào, đa số đến đây đều là người trẻ tuổi, có người uống rượu giải sầu, có người đến tìm tình một đêm.
Hai chúng tôi tìm một quầy bar yên tĩnh, uống rượu từng ngụm một.
"Lục Diệu, cậu có... nào..." Mặt tôi đỏ bừng, hơi mơ màng nhìn cậu ta: "Có thích đàn ông bao giờ chưa?"
Lục Diệu đang đau khổ chợt rùng mình: "Cậu nói học tỷ là đàn ông à? Không thể nào."
Tôi: "..." Lại uống nửa ly, chống mặt: "Thịnh Đoạt dạo này lạ quá, tôi cảm thấy mình và cậu ấy, ừm, hình như không cùng tần số nữa rồi."
Lục Diệu gãi đầu. Cậu ta uống nhiều rồi, không hiểu logic hai câu trước sau của tôi, buột miệng nói: "Anh em, cậu thích cậu ta à?"
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..." Tôi bị sặc: "Cậu nói linh tinh gì đấy?"
Lục Diệu "Ồ" một tiếng, đột nhiên lại òa khóc: "Học tỷ, học tỷ thực sự không cân nhắc tôi sao? Cô ấy chê tôi trẻ con, huhu..."
Lần đầu tiên tôi uống nhiều rượu như vậy, đầu óc quay cuồng, thuận theo lời cậu ta nói: "Thiếu gia cũng sắp chê tôi trẻ con rồi."
"Không chê." Trên ghế cao, tay tôi đang cầm ly rượu đột nhiên buông lỏng, cả người lập tức nghiêng đi, làm tôi giật mình. Phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó lại rơi vào một vòng tay.
Giọng thiếu niên trầm thấp nhưng dễ nghe truyền vào tai tôi: "Cẩn thận."
Tôi mở mắt ra, tầm nhìn hơi nhòe đi, được đỡ dậy dựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng xộc vào mũi.
Thịnh Đoạt đến đón tôi rồi.
Lục Diệu giật mình, tỉnh rượu được một nửa: "Anh họ."
Thịnh Đoạt chỉ lớn hơn cậu ta hơn một tháng, nhưng Lục Diệu gọi anh họ rất phục tùng.
Thịnh Đoạt liếc cậu ta một cái: "Về nhà đi."
Thấy chưa, sức uy h.i.ế.p tự nhiên.
Lục Diệu tỉnh rượu thêm một nửa: "Dạ vâng."
Cậu ta hơi say, nhưng đối với Lục Diệu thường xuyên uống rượu thì việc về nhà không thành vấn đề.
Tôi được Thịnh Đoạt ôm ra khỏi quán bar, cậu ấy đỡ tôi lên xe, nói với tài xế: "Về nhà."
Tài xế là trợ lý được gia đình sắp xếp cho cậu ấy, mới theo Thịnh Đoạt làm việc gần đây, lái xe không hề liếc ngang liếc dọc.
Mắt tôi cay xè, hơi thở nóng ran, khó chịu rên rỉ.
Thịnh Đoạt mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, ngón tay thon dài ấn lên môi tôi: "Suỵt~"
Khiến cậu ấy phát nóng.
Tấm chắn phía trước đã được kéo lên, không gian kín mít hơn khiến không khí càng thêm kích động.
Tôi không nhịn được, môi vừa mím lại, âm thanh trong cổ họng còn chưa kịp thoát ra, ngón tay Thịnh Đoạt đã ấn vào.
"Ư..." Tôi vô thức ngửa đầu, muốn nhổ vật lạ ra khỏi miệng, nhưng không thể né tránh. Mở đôi mắt ướt át nhìn vào đôi mắt Thịnh Đoạt đang cúi xuống, không nhìn rõ thần sắc dưới đáy mắt cậu ấy, lòng hoảng loạn.
Chỉ là ngón tay cậu ấy thật sự quá đáng. Yết hầu tôi không ngừng cuộn lên, muốn đẩy ra mà vô lực. Nhưng tay kia của cậu ấy lại luồn vào dưới gấu áo tôi.
Tôi trốn đâu cũng không thoát, khóe mắt càng thêm ẩm ướt, ngậm lấy ngón tay cậu ấy.
Thịnh Đoạt nhanh chóng rút tay ra, ôm chặt lấy tôi: "Cơ Dư Tu, bây giờ không được nhìn tôi."
Tôi có nhìn cậu ấy sao?
Về đến nhà, Thịnh Đoạt một tay ôm eo tôi ấn vào tường. Miệng bị ép biến dạng, tôi rên rỉ "ô ô", đổi lại là sự trấn áp mạnh mẽ hơn.
Cảm giác này thật kỳ lạ, tôi nắm lấy vai và lưng Thịnh Đoạt, xương bả vai rộng lớn hơi nhô lên, đang dùng sức.
Áo phông bị lột ra, ném xuống đất.
"Bé ngoan, gọi tôi."
Tôi muốn túm lấy thứ gì đó: "Thịnh Đoạt, Thịnh Đoạt, thiếu gia."
Cứu mạng, tôi cảm thấy mình muốn run lên thật mạnh.
"Ngoan quá, bảo bối, còn muốn hôn nữa không? Mặt cậu đỏ lắm rồi, tôi bỏ cậu ở đây có được không? Hôn tiếp, tôi sợ cậu sẽ hối hận." Thịnh Đoạt cố gắng làm tôi lý trí lại, nhưng mắt cậu ấy đỏ ngầu, sâu thẳm và tối tăm.
Tôi bị cậu ấy châm lửa, nghe vậy, theo bản năng ôm lấy cổ cậu ấy, mắt đỏ hoe, mơ mơ màng màng nói: "Thịnh Đoạt, tôi, tôi khó chịu lắm, cậu đừng đi mà."
Thịnh Đoạt không còn đè nén nữa, giữ chặt hai chân tôi, ôm tôi vào phòng ngủ.
Ánh đèn màu ấm áp, không quá sáng cũng không quá tối. Mọi thứ đều nhìn rõ mồn một, nhưng lại thêm một tầng mờ ảo đầy ám muội.
Không biết đã chuẩn bị từ bao giờ, Thịnh Đoạt đè tôi dưới thân, vừa dùng sức vừa hổ thẹn nói: "Bé ngoan, xin lỗi, tôi không còn là thiếu gia thuần khiết của cậu nữa rồi."
Tôi xưa nay luôn thấy cậu ấy thuần khiết không tì vết, bây giờ cũng vậy. Nước mắt lưng tròng: "Không, không sao đâu."
Cậu ấy đặt tôi ở khắp mọi nơi, bóp cằm tôi: "Bảo bối, cậu nhìn đi."
Tôi chỉ dám nhìn một cái, đã sợ đến hồn vía thất lạc, chỉ có Thịnh Đoạt là điểm tựa của tôi.
Nếu tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi chắc chắn sẽ giãy giụa phản kháng, nhưng tôi hơi say, sự giãy giụa chẳng khác nào hư vô, nửa đẩy nửa mời.
Tôi nghĩ, tôi là một chàng trai đáng ghét.
Không dám nghĩ nhiều, tôi có chút lo lắng, mang theo giọng khóc gọi cậu ấy: "Thịnh Đoạt, tôi hư rồi."
Dễ dàng sa ngã.
"Không có," cậu ấy l.i.ế.m đi nước mắt nơi khóe mắt tôi, dịu dàng an ủi: "Dư Bảo, là tôi, Thịnh Đoạt."
Câu này khiến tôi an tâm hơn nhiều. Là Thịnh Đoạt.
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, dù phải chịu đựng cơn gió táp mưa sa của cậu ấy.