LÀ CON TRAI CỦA BẢO MẪU NHÀ HÀO MÔN, TÔI ĐƯỢC THIẾU GIA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chương 7

 

Chuyện chúng tôi hẹn hò không ai biết, thế nên khi đi chơi với Tần Dương và đám bạn, tôi cố ý móc ngón tay anh ấy dưới bàn, rồi được anh ấy nắm lấy, gãi lòng bàn tay tôi để cảnh cáo tôi đừng quấy rối.

Mấy cậu công tử bất trị nói về chuyện tình cảm nam nữ, đều nghĩ Thẩm Xế Ngọc là một người cực kỳ kiềm chế và trong sáng.

Nhưng tối về nhà, trong bóng tối, anh ấy liền đẩy tôi vào tường mà hôn.

Trừ cuối tuần, chúng tôi đều ở ký túc xá. Thẩm Xế Ngọc đã xin phép cố vấn từ đầu, nên chúng tôi ở cùng một phòng.

Cuộc sống đại học quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tôi cũng không cần phải ép mình học.

Thỉnh thoảng nằm trên giường của Thẩm Xế Ngọc, nói chuyện với thiếu niên đang làm việc dưới giường.

Thiếu gia táo bạo hơn tôi, khi bạn cùng phòng không có ở đó, liền ôm tôi lên đùi mà hôn.

Đôi khi còn quá đáng hơn, nằm trên chiếc giường chật hẹp, móc lấy eo tôi, dùng lực siết tôi vào lòng, "Bảo bối, muốn làm em."

Anh ấy luôn thẳng thắn, cho dù không làm gì, tôi cũng có thể cảm nhận được ham muốn không che giấu của anh ấy.

Hóa ra, Thẩm Xế Ngọc cao cao tại thượng, dễ bị kéo xuống thánh đàn đến thế!

Tôi rất công bằng, cứ để mặc anh ấy đè tôi xuống dưới.

Kỳ nghỉ đông chỉ về nhà một lần vào dịp Tết, ở được vài ngày lại quay về kinh thành.

Tối đó, chúng tôi lại vật lộn đến hai, ba giờ sáng.

Lúc tôi ngủ mơ màng, bị anh ấy bóp mặt, hôn đến suýt ngạt thở.

Mở mắt ra một cách khó khăn, cong mày, "Buồn ngủ quá."

Thẩm Xế Ngọc ngày càng trưởng thành, không chỉ về khí chất, mà cả ngoại hình và vóc dáng cũng vậy, dần thoát khỏi vẻ ngây thơ.

Cả người tuấn tú, quý phái vô cùng. Anh ấy sờ mặt tôi, dịu dàng nói: "Ngủ ngon, bảo bối."

Tần Dương mỗi lần thấy tôi đều cảm thấy tôi ngày càng kiêu ngạo, thấy Thẩm Xế Ngọc bóc tôm cho tôi, vẻ mặt lại khó nói nên lời, "Đại học rồi, sao vẫn phải chăm sóc, anh Cẩm, sau này bạn gái anh chắc chắn sẽ ghen đấy."

Thẩm Xế Ngọc nhàn nhạt nói: "Không có bạn gái."

Khóe môi tôi cong lên, "Nghe thấy chưa? anh Cẩm chỉ chăm sóc cho tôi, thân nhất với tôi."

Tần Dương: "..." Làm một cái mặt quỷ: "Lêu lêu, đồ trẻ con."

Tôi: "..."

Nhưng dần dần, cậu ta cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Năm hai đại học, trong tiệc sinh nhật của cậu ta, Thẩm Xế Ngọc uống say, đè tôi lên sofa trong phòng khách ở tầng hai mà hôn, bị cậu ta nhìn thấy.

Cậu ta sợ hãi hét lên không thành tiếng, "ầm" một cái đóng sập cửa phòng ngủ.

Mấy người bạn phía sau giật mình, "Mày làm cái gì thế hả? Sợ c.h.ế.t đi được, vào đi, xem anh Cẩm có phải say rồi không."

Mặt Tần Dương tái nhợt, đuổi hết bọn họ xuống, "Không ở đây, đi đi, xuống lầu tìm, c.h.ế.t tiệt, tao đau bụng quá, đi đi đi."

Mọi người: "..."

Trong phòng, Thẩm Xế Ngọc kéo tôi đứng dậy, ôm vào lòng, "Về nhà, làm tiếp."

Không hiểu sao, những lời thô tục như thế, nói ra từ miệng Thẩm Xế Ngọc, tôi lại thấy thêm một phần tao nhã.

Ôi! Cái "lớp lọc" của tôi dành cho thiếu gia đúng là vô đối.

Sau hôm đó, Tần Dương gặp chúng tôi đều muốn nói lại thôi, lén tìm tôi.

"Này, không nên nói đâu, nhưng, nhưng nếu cậu có khó khăn gì, có thể nói với mình, anh em với nhau, mình sẽ cố gắng giúp."

Ban đầu tôi đã chuẩn bị tinh thần cậu ta sẽ khuyên tôi buông tha Thẩm Xế Ngọc, nhưng khi Tần Dương nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng, tôi mới nhận ra mình đã hiểu lầm cậu ta.

Thấy tôi có vẻ ngây người, Tần Dương gãi đầu, "Tôi biết anh Cẩm chưa chắc nghe lời tôi, nhưng nếu cậu bị ép buộc..."

Tôi ngắt lời cậu ta, "Là tôi theo đuổi thiếu gia."

"Hả?" Tần Dương kinh ngạc, "Hả? Anh ấy đồng ý luôn à?"

Tôi gật đầu.

Tần Dương im lặng rất lâu, "Quả nhiên anh Cẩm đối xử với cậu rất khác."

 

back top