Khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Huy Tinh, đầu ngón tay Bùi Tịch Thanh khựng lại một thoáng, một cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại.
Món đồ đó vẫn đang rung bên trong cơ thể, tiếng "vù vù" lẫn với tiếng nước dính // nháp, trong phòng yên tĩnh trở nên rõ ràng một cách kỳ lạ.
Bùi Tịch Thanh vừa mới điều chỉnh tần suất lên cao — nhịp điệu nhẹ nhàng quá giày vò, giống như d.a.o cùn cắt thịt, càng chậm rãi càng gian nan, ngược lại không bằng sự kích // thích dứt khoát như vậy càng sảng khoái.
Nhưng kỳ phát tình của Omega chưa bao giờ chỉ là chuyện của thể xác.
Làn da khao khát sự chạm vào, tuyến thể sau gáy nóng lên, liên quan đến cả trái tim cũng hóa thành một cục bông xù, chạm nhẹ một cái liền lún xuống một mảng.
Bùi Tịch Thanh muốn tin tức tố quấn quanh thân mật, muốn hơi thở ấm áp khi môi // răng giao // triền, muốn lời thì thầm bên tai thấm vào m.á.u như mật ngọt — đây mới là điểm chí mạng.
Nhưng giờ phút này chẳng có gì cả.
Bùi Tịch Thanh không cảm thấy quá mất mát, chỉ là phản ứng sinh lý ngẫu nhiên khiến người ta hoảng hốt vài giây, nhịp tim lệch một nhịp, hơi thở rối loạn một khoảnh khắc, chỉ thế mà thôi.
Giọng Thẩm Huy Tinh xuyên qua bộ đàm, dồn dập như muốn phá vỡ điều gì: “Bùi Tịch Thanh, mở cửa! Bên cạnh em không có ai, đúng không?”
Suy nghĩ của Bùi Tịch Thanh lơ lửng giữa không trung, bên tai là tiếng thở dốc nặng // nề của chính mình... giống như lụa tẩm nước... nặng trĩu.
Đã lâu Bùi Tịch Thanh không mất kiểm soát như vậy, âm thanh phát ra từ cổ họng xa lạ đến mức chính Bùi Tịch Thanh cũng ngẩn người trong chốc lát.
Sau đó, cái khoái cảm trả thù dâng lên, sắc bén mà đau đớn.
— Dựa vào cái gì mà anh nghĩ bên cạnh tôi không có ai?
Đã qua rồi, hoàn toàn qua rồi.
Bùi Tịch Thanh cười khẽ một tiếng: “Có chứ, Thẩm Huy Tinh, anh cho rằng tôi không thể sống thiếu anh sao? Anh đã là chuyện quá khứ rồi.”
Bùi Tịch Thanh... động tác... dính nhớp, giọng nói giống chiếc móc tẩm mật, vừa ngọt vừa sắc bén.
Bùi Tịch Thanh cười nhẹ // nhàng, ... sung sướng, nghiền nát... xương cốt...
Đùi... đầu ngón tay... yết hầu...
“Cút đi...” Bùi Tịch Thanh thở dốc, cười lạnh với đầu dây bên kia bộ đàm, âm cuối... "Thẩm Huy Tinh, anh biến thái như vậy, nghe người khác làm // tình có vui lắm không?”
Hơi thở Thẩm Huy Tinh rõ ràng nặng hẳn.
Bùi Tịch Thanh... phóng // túng, giống như... lý trí... nức nở
Bùi Tịch Thanh biết Thẩm Huy Tinh có thể hình dung được dáng vẻ mình lúc này — đầu // lưỡi... ánh mắt tan rã... cả người giống... một con rối xinh đẹp bị hỏng.
Thật biến thái.
Thẩm Huy Tinh nghĩ.
Nhưng hắn lại không thể kiểm soát được việc mình suy nghĩ. Từ vợ cũ đột nhiên trở nên vô cùng cụ thể, cụ thể đến mức khiến hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, m.á.u nóng dâng trào.
Ngay sau đó, cánh cửa bị người ta mở ra.
Bùi Tịch Thanh còn dang chân, triều // tình chưa dứt khiến làn da ửng hồng. Trong cơn vội vàng, Bùi Tịch Thanh kéo chăn bọc lấy mình, đồ đạc trong tầm tay đổ “rầm” xuống đất.
Bùi Tịch Thanh thở dồn dập, vành tai nóng bừng: “Cút đi! Anh vào bằng cách nào?”
Thẩm Huy Tinh đứng ở cửa, đốt ngón tay vẫn còn đặt trên khung cửa, ánh mắt nặng nề dừng lại trên người Bùi Tịch Thanh: “Căn phòng này tôi vẫn luôn bao.”
Ngực Bùi Tịch Thanh phập phồng kịch liệt, một mảnh ký ức vụn vặt bỗng hiện lên trong đầu.
Thẩm Huy Tinh không bao giờ ngủ ở phòng người khác từng ở, ngay cả khách sạn cũng phải dọn dẹp trước. Căn phòng này quả thật là họ đã bao trọn.
Thẩm Huy Tinh nhìn quanh những đồ vật rơi vãi trên sàn, công cụ hiện đại phản chiếu ánh sáng thủy tinh ám muội dưới ánh đèn.
Trong không khí thoang thoảng mùi cam đắng, ngọt mà chát, hòa lẫn với hơi ẩm sau khi bốc hơi.
Hầu kết Thẩm Huy Tinh lăn xuống, giọng nói khàn khàn và trầm thấp: “Tôi chỉ là muốn quan tâm em... Đừng bài xích tôi như vậy.”
Khuôn mặt Bùi Tịch Thanh nóng bừng, lông mi ướt rũ xuống, khóe miệng lại kéo ra một độ cong mỉa mai.
Bùi Tịch Thanh thở hổn hển, đầu ngón tay nắm chặt ga trải giường: “Thế nào? Chẳng lẽ anh nghĩ hiện tại chúng ta nên cởi vài món đồ, làm xong rồi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”
“Thẩm Huy Tinh,” giọng Bùi Tịch Thanh run rẩy, nhưng cắn chữ rõ ràng, “Bây giờ, anh đi ra ngoài, cút và đóng cửa lại!”
Thẩm Huy Tinh đứng bất động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt căng thẳng của Bùi Tịch Thanh: “Những thứ này căn bản không thể thỏa mãn em, em biết mà.”
Bùi Tịch Thanh bị Thẩm Huy Tinh nói chặn đến cổ họng nghẹn lại, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
Tuyến thể sau gáy không kiểm soát được mà nóng lên, giống như than hồng được nhóm lửa, lúc sáng lúc tắt đốt cháy dây thần kinh.
Ngay cả một chút tin tức tố thoang thoảng trên người Thẩm Huy Tinh cũng có thể làm đầu ngón tay Bùi Tịch Thanh tê dại.
Bùi Tịch Thanh lười phải chơi trò chơi ngôn ngữ vòng vo với Thẩm Huy Tinh nữa...
Thứ vừa được sử dụng, được nhiệt độ cơ thể ủ ấm, giờ đây nằm cô độc, giống như một vật thay thế bị vứt bỏ.
(đã cố gắng)
...
Bùi Tịch Thanh cảm thấy mình sắp tan chảy trên chiếc giường này.
Thoải mái không? Đương nhiên thoải mái.
Nhưng càng thoải mái, lại càng trống rỗng, giống như ném một hòn đá xuống vực sâu, ngay cả tiếng vọng cũng không nghe thấy.
Giọng Bùi Tịch Thanh mang theo chút khàn khàn mơ hồ: “Thẩm Huy Tinh, hiện tại tôi thà dùng những thứ này, cũng sẽ không dùng anh.”
Giọng Thẩm Huy Tinh mất mát: “... Xin em đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.”
“Đây là thái độ anh cầu xin người khác sao?”
Giây tiếp theo, Thẩm Huy Tinh đột nhiên tiến lại gần, đầu gối va mạnh xuống sàn nhà.
Tiếng động quá lớn, Bùi Tịch Thanh nghi hoặc chống người dậy, n.g.ự.c phập phồng theo hơi thở dồn dập.
Thẩm Huy Tinh lại quỳ xuống trước mặt Bùi Tịch Thanh.
Thẩm Huy Tinh nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Bùi Tịch Thanh, đặt lên vai mình.
...
Hắn quay đầu đi, môi nhẹ nhàng dán lên mặt trong cẳng chân Bùi Tịch Thanh, hôn một cách thành kính nhưng khắc chế.
“Vợ ơi,” giọng hắn khàn đến mức không thành tiếng, “Xin em, thật sự đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.”
“Tôi nhớ em, gần đây tôi thật sự nhớ em đến mức phát điên rồi...”
Bùi Tịch Thanh nhấc chân định đá, nhưng bị Thẩm Huy Tinh vững vàng giữ lại.
Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy mu bàn chân lạnh lẽo của Bùi Tịch Thanh.