Bùi Tịch Thanh bị đẩy vào phòng cấp cứu trong tình trạng rất tồi tệ.
Trên cơ thể cậu đầy rẫy những vết bầm tím đáng sợ, như thể bị người nghiền nát tàn nhẫn rồi khâu lại qua loa, những dấu vết xanh tím kia lan tràn chói mắt, như một lời tố cáo âm thầm.
Tiếng báo động bén nhọn của máy giám hộ đ.â.m thủng không khí, Bùi Tịch Thanh phản ứng kịch liệt với các loại thuốc thông thường, như đang kháng cự mọi sự cứu chữa.
Bác sĩ tháo khẩu trang, mày nhíu chặt lại, nói phải dùng một loại thuốc đặc thù, nhưng thứ đó không thể gặp ánh sáng, cần phải tìm Ngụy Tích, hắn là nhà cung ứng dược phẩm dồi dào nhất.
Ngụy Tích đến sớm hơn mọi người mong đợi.
Xe của hắn đậu thẳng trước bệnh viện, tiếng đóng cửa sầm một cái khiến người đi đường xúm lại nhìn.
Sau đó, hắn thấy Thẩm Huy Tinh.
Thẩm Huy Tinh đứng một bên, quần áo hỗn độn, cổ tay áo vẫn dính vết m.á.u khô cạn, cả người như bị rút cạn sức lực, nhưng Ngụy Tích không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào, túm lấy cổ áo hắn, đột nhiên đẩy hắn vào tường.
“Thẩm Huy Tinh.” Giọng Ngụy Tích ép xuống cực thấp, mỗi từ đều mang theo sự giận dữ sắp bùng nổ, “Thằng khốn nạn nhà ngươi! Ngươi đã làm gì Tịch Thanh?”
Khớp ngón tay hắn trắng bệch vì dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ tợn, phảng phất giây tiếp theo sẽ xé nát người trước mặt sống sờ sờ.
Hành lang bệnh viện, không khí ngưng đọng đến mức gần như có thể vắt ra máu.
Thẩm Huy Tinh một phen túm lấy cổ áo Ngụy Tích, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức, giọng nói nghẹn ngào đến không thành tiếng: “Thuốc ngươi mang tới đâu? Lấy ra đi! Ngay bây giờ!”
Đôi mắt hắn đỏ bừng, như sắp rỏ m.á.u tới nơi, còn đâu nửa phần bộ dáng điềm tĩnh tự giữ thường ngày nữa.
Ngụy Tích cười lạnh một tiếng, đột nhiên đẩy tay hắn ra: “Mẹ nó bây giờ ngươi mới biết nóng nảy sao?”
Hắn quay đầu lạnh lùng nói với người phía sau: “Đưa thuốc vào đi! Mau lên!”
Khi quay lại, sự hung bạo trong đáy mắt cuối cùng không thể kiềm nén, vung nắm đ.ấ.m vào mặt Thẩm Huy Tinh.
“Rầm!”
Cú đ.ấ.m này vừa tàn nhẫn vừa nặng, Thẩm Huy Tinh bị đánh xoay đầu đi, khóe miệng nháy mắt chảy máu.
Hắn l.i.ế.m môi bị nứt ra, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ: “Tất cả là tại ngươi......”
“Nói bậy!” Ngụy Tích một tay ấn hắn vào tường, khuỷu tay chống vào yết hầu hắn, “Nếu không phải ngươi ép cậu ấy đến nông nỗi này, Tịch Thanh sẽ trở nên như thế này sao?!”
Thẩm Huy Tinh đột nhiên thoát ra, trở tay cũng là một cú đấm: “Nếu không phải ngươi lần lượt mê hoặc cậu ta, chúng ta căn bản sẽ không đi đến ngày hôm nay!”
Trong giọng nói Alpha mang theo sự run rẩy bị đè nén đến cùng cực: “Cậu ấy cho dù gạt tôi, cũng sẽ vẫn luôn lừa tiếp...... Chúng tôi vốn dĩ có thể......”
Có thể vẫn luôn sống một cuộc sống bình lặng như vậy.
Ngụy Tích đứng vững, liền nghe thấy cách đó không xa nhắc đến thuốc cải tạo khi, trong đầu “Ong” một tiếng, Thẩm Huy Tinh thế mà tiêm thứ đó cho Bùi Tịch Thanh?!
Máu cả người hắn dồn lên đỉnh đầu, sát ý gần như muốn ngưng tụ thành thực chất.
“Thẩm Huy Tinh! Ngươi g.i.ế.c cậu ấy có phải hay không, điên rồi?!”
“Ngươi có biết Tịch Thanh trước kia từng bị bệnh tin tức tố nghiêm trọng đến mức nào không? Thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn!”
“Cậu ấy còn sinh con cho ngươi!” Ngụy Tích gần như nghiến răng thốt ra những lời này, “Ngươi còn có cái gì không thỏa mãn?!”
Cơ thể Thẩm Huy Tinh đột nhiên run lên, lực kiềm chế Ngụy Tích đột nhiên lỏng ra.
Đồng tử hắn co rút kịch liệt, sắc m.á.u trên mặt trút sạch: “Ngươi nói…… Cái gì? Cái gì gọi là mạng sắp không còn.”
Thẩm Huy Tinh một phen đẩy hắn ra, Ngụy Tích nhìn người đàn ông ngày xưa uy quyền này lảo đảo lùi về sau hai bước, dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Giọng Ngụy Tích như được bóp ra từ sâu trong lồng ngực: “Mẹ nó là do ô nhiễm tin tức tố ở Hạ Thành Nội chứ gì...... Năm ấy cậu ấy bị bệnh, tôi liền chạm vào cũng không dám chạm vào cậu ấy......”
“Tôi liền như vậy một tấc cũng không rời mà canh giữ, sớm biết gặp phải thứ súc sinh như ngươi......”
Ánh mắt Thẩm Huy Tinh bỗng chốc thay đổi: “Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc mắc bệnh gì.”
“Chất ức chế kém chất lượng.” Mấy chữ này Ngụy Tích như nghiến ra từ kẽ răng,
“Các ngươi những Alpha sống trong nhung lụa này, trước nay dùng đều là chất ức chế cao cấp nhất phải không? Ngươi nói thuốc của tôi là thuốc giả?
Đuổi tôi ra khỏi Á Liên Quốc? Các ngươi căn bản không biết có bao nhiêu người chờ dùng thuốc để cứu mạng......”
Ánh đèn hành lang trắng bệch chiếu xuống.
Mỗi một chữ của Ngụy Tích đều nện vào trong lòng Thẩm Huy Tinh: “Tịch Thanh là Omega cấp thấp, năm ấy cậu ấy bị mấy tên lưu manh vây đánh, dùng áp lực tin tức tố buộc cậu ấy động dục, tôi mà đến trễ một bước, cậu ấy liền chuẩn bị dùng mảnh thủy tinh cắt nát tuyến thể của mình.”
“Sau này vì dùng thuốc chợ đen, hắn nằm ở ICU nửa tháng.”
Ngụy Tích lại nhớ đến lúc đó.
“Lúc ấy cậu ấy sốt rất cao, tin tức tố hỗn loạn đến cả người đều mê man, lúc ấy bác sĩ nói với tôi cậu ấy có khả năng không qua khỏi đêm đó.”
Ký ức kinh hoàng trong quá khứ ùa về.
Omega trẻ tuổi trong hôn mê phát ra tiếng thút thít của động vật nhỏ, ngón tay nắm chặt ga trải giường, bị tra tấn đến khớp xương trắng bệch.
“Tôi quỳ trên mặt đất cầu bác sĩ dùng thuốc cấm,” Ngụy Tích đột nhiên cười, nhưng đáy mắt lại đỏ hoe, “Ngươi biết điều châm chọc nhất là gì không? Cứu hắn lại chính là ‘thuốc giả’ trong miệng các ngươi!”
Sắc mặt Thẩm Huy Tinh nháy mắt trắng bệch.
Ký ức mấy ngày trước như mảnh vụn chui vào trong óc, môi tái nhợt của Bùi Tịch Thanh mấp máy, trong mắt chứa đầy nước mắt tuyệt vọng, ngón tay nắm chặt vạt áo hắn, giọng nói nghẹn ngào đến không thành tiếng:
“Không được…… Thẩm Huy Tinh, thật sự không được…… Tôi sẽ chết……”
Bùi Tịch Thanh không ngừng khẩn cầu trước mặt hắn nói không được, cậu sẽ chết, tay Thẩm Huy Tinh không thể kiểm soát mà run rẩy.
Hắn đã đáp lại như thế nào?
Thẩm Huy Tinh vẫn rót thuốc vào cho cậu ấy, dùng tin tức tố càng nồng liệt áp chế, dùng phương thức càng tàn nhẫn chiếm hữu, nghiền nát những lời cầu xin đau khổ kia trong dục vọng.
Trái tim đột nhiên bị móng vuốt vô hình siết chặt, đau đến mức Thẩm Huy Tinh gần như khom lưng xuống.
Bùi Tịch Thanh rõ ràng đã cầu xin hắn, nhiều lần như vậy, tuyệt vọng như vậy.