Bùi Tịch Thanh cùng hắn nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên nở một nụ cười gần như thương hại: “Thẩm Huy Tinh, làm sao bây giờ?”
Giọng điệu anh nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh như thế này cả đời đều không rời bỏ tôi được. Anh hận tôi đến thế sao?”
Thẩm Huy Tinh nhìn chằm chằm anh, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, cuối cùng chỉ đáp lại một câu lạnh lùng, âm thanh ép xuống cực thấp, như thể từ kẽ răng bài trừ ra: “Đúng vậy, hận không thể một ngụm nuốt em vào trong bụng.”
Mấy năm qua, Bùi Tịch Thanh đã nói quá nhiều lời dối trá, thật giả lẫn lộn, đến mức Thẩm Huy Tinh cũng không thể phân biệt câu nào là thật lòng, câu nào là tính kế.
Có những lúc, hắn tưởng rằng những ôn tồn và dung túng kia chỉ thuộc về mình, nhưng giây tiếp theo, hiện thực lại tàn nhẫn xé nát ảo giác của hắn.
Bùi Tịch Thanh giống như cơn gió, tưởng chừng trong gang tấc, nhưng khi đưa tay muốn nắm, kẽ ngón tay vĩnh viễn trống không.
Bùi Tịch Thanh một tay đẩy Thẩm Huy Tinh ra, xoay người muốn bước đi, như thể nán lại thêm một giây cũng sẽ không thể hít thở.
Chưa kịp bước được hai bước, Thẩm Huy Tinh đột nhiên túm chặt cổ tay anh, lực đạo mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt, nhiệt độ cơ thể Alpha xuyên qua làn da tiếp xúc truyền đến, mang theo sự xâm lấn không dung kháng cự.
“Buông ra.” Bùi Tịch Thanh dùng sức phủi tay, “Không muốn làm.”
Thẩm Huy Tinh không những không buông tay, ngược lại thuận thế kéo anh vào lòng.
Đôi mắt đen kịt kia cuồn cuộn dục vọng trần trụi, Bùi Tịch Thanh quá đỗi quen thuộc ánh mắt này — kết hôn nhiều năm như vậy, Thẩm Huy Tinh mỗi lần muốn anh đều là như thế, giống con sói chăm chú nhìn con mồi.
“Đừng nhắc đến cái mối tình đầu buồn cười của em nữa.” Thẩm Huy Tinh đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo sự trào phúng rõ ràng.
Bùi Tịch Thanh cười nhạo một tiếng: “Ngượng ngùng, Chấp hành quan đại nhân, đây chính là thanh xuân nơi Hạ Thành? Để ta ngẫm lại, khi đó Thẩm đại thiếu gia đang làm gì?
À đúng rồi, mới vừa thi đỗ trường quân đội, lần đầu tiên giành được huy hiệu và phần thưởng tân sinh, trước n.g.ự.c treo huân chương sáng lấp lánh……”
Hắn nói vừa vươn tay khoa tay múa chân một chút, đầu ngón tay hờ hững chạm ở trước n.g.ự.c Thẩm Huy Tinh, trên mặt treo nụ cười nghiền ngẫm.
Biểu cảm Thẩm Huy Tinh có chút vi diệu, hắn một tay chế trụ cổ tay Bùi Tịch Thanh ấn lên tường: “Ba ta nói cho em?”
Bùi Tịch Thanh hừ nhẹ hai tiếng từ trong lỗ mũi, cố ý vặn đầu hướng sang một bên không nhìn hắn.
Thẩm Huy Tinh từ trên cao nhìn xuống anh: “Tôi không rõ em hiện tại còn đang gây chuyện gì với tôi, tôi đối với em đã đủ kiên nhẫn ——”
Lời còn chưa dứt, Bùi Tịch Thanh đột nhiên ngẩng đầu: “Tô chính là loại người này. Vô cớ gây rối, tùy hứng làm bậy, trước kia ôn nhu săn sóc đều là giả vờ, bây giờ thấy rõ chưa?”
Thẩm Huy Tinh: “…… Rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.”
“Anh thật sự ngu ngốc quá thể, kỳ thật bị tôi lừa, phần lớn nguyên nhân là do anh, anh căn bản không thèm để ý mọi thứ trong nhà, cho nên mới để tôi tìm được cơ hội.”
Thẩm Huy Tinh bắt lấy cổ tay phá phách của anh, lực đạo mạnh đến mức khiến Bùi Tịch Thanh nhẹ nhàng "Tê" một tiếng.
Truyền thông vẫn luôn thích ca tụng Thẩm Huy Tinh, nói hắn trí thông minh siêu quần, thủ đoạn lợi hại.
Nhưng hiện tại, thiên chi kiêu tử được vô số người ngưỡng mộ này, bị Bùi Tịch Thanh chọc giận đến mức huyệt Thái Dương giật liên hồi chỉ bằng một câu chữ "Ngu" tiếp nối một câu "Ngu".
“Câm miệng.” Thẩm Huy Tinh đột nhiên chế trụ gáy Bùi Tịch Thanh hôn lên, hắn bây giờ mới biết, đây chính là phương pháp tốt nhất để lấp kín miệng Bùi Tịch Thanh.
Bùi Tịch Thanh lúc đầu còn dùng sức đẩy hắn, nắm tay đập lên vai hắn phát ra tiếng lộp bộp.
Nhưng Thẩm Huy Tinh không hề suy chuyển, ngược lại ôm anh càng chặt.
Dần dần, sự giãy giụa của Bùi Tịch Thanh biến thành những cái cào vô lực, cuối cùng đôi tay không tự chủ leo lên vai Thẩm Huy Tinh.
Omega cấp thấp trời sinh mẫn cảm với tin tức tố, đây là bản năng sinh lý khắc sâu vào gen.
Khi tin tức tố Alpha ập đến, cơ thể họ sẽ phản ứng trước lý trí — đầu gối mềm nhũn, tuyến thể sau gáy nóng lên, toàn thân sức lực như bị rút cạn.
Đặc tính sinh lý này khiến Omega rất dễ dàng bị Alpha nắm mũi dắt đi.
Giống như hiện tại, Bùi Tịch Thanh biết rõ nên phản kháng, nhưng cơ thể lại phản bội anh.
Hơi thở Alpha giống xiềng xích vô hình, đóng chặt anh tại chỗ, mặc cho người ta định đoạt, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy không chịu khống chế.
“Đừng…… Đừng dùng tin tức tố……” Bùi Tịch Thanh cắn răng, âm thanh lại mềm đến kỳ cục.
Mật độ tin tức tố bên hồ bơi chợt tăng cao, mùi nước sát trùng hòa vào không khí tràn ngập.
Huấn luyện viên cau mày ngửi ngửi, lập tức khom lưng bế Chi Chi lên: “Chúng ta đi tìm ba ba.”
Đôi chân trần trụi của cô bé quơ quơ trong không trung, trước khi đi quay đầu hô một tiếng "Ba ba", âm thanh rất nhanh biến mất ở cuối hành lang.
Trong phòng thay đồ, lưng Bùi Tịch Thanh va mạnh vào tủ đựng đồ. Quần bơi anh còn đang treo ở mắt cá chân, sàn gạch men trắng toát đã b.ắ.n ra mấy vệt nước đáng ngờ.
Thẩm Huy Tinh bóp eo anh, động tác vừa hung vừa gấp.
“Chậm…… Chậm một chút……” Ngón tay Bùi Tịch Thanh cào ra vài vệt dấu vết trên cánh cửa tủ kim loại, đầu gối không ngừng run lên.
Tin tức tố Alpha giống một tấm lưới kín kẽ, đóng đinh anh tại chỗ, mặc người xâu xé.
Một cảm giác nào đó chất chồng đến quá nhanh, trước mắt anh trắng xóa, suýt nữa khụy xuống đất, lại bị Thẩm Huy Tinh một phen vớt lấy.
“Bây giờ mới biết xin tha?” Thẩm Huy Tinh cắn tuyến thể sau gáy anh, lực đạo trên tay chẳng hề giảm bớt.
Đùi Bùi Tịch Thanh run đến mức không đứng được, chỉ có thể dựa vào người phía sau chống đỡ mới không trượt xuống mặt đất.
Bùi Tịch Thanh chính mình cũng không rõ Thẩm Huy Tinh bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Có lẽ là tuổi tác dần lớn, những bướng bỉnh từng được che giấu rất kỹ dần dần nổi lên.
Hắn trở nên thích trêu chọc người khác, đặc biệt thích trêu chọc Bùi Tịch Thanh, nhất định phải nghe giọng nói khàn khàn van xin khoan dung của đối phương mới chịu buông tha.
Hình xăm trên người Bùi Tịch Thanh chịu tai ương, dấu răng rậm rạp phủ lên trên, như thể muốn che đi những vết hằn cũ đã phai màu. Nhưng càng cố tình che lấp, hình xăm kia ngược lại càng lộ vẻ chói mắt.
“Lúc trước nói muốn đi tẩy đi……” Bùi Tịch Thanh hít thở nghẹn lại, ngước mắt nhìn hắn, “Cũng là lừa gạt anh.”
Hình xăm này sẽ theo anh cả đời. Giống như một người nào đó, một chuyện nào đó, đã sớm khắc vào trong xương cốt, không thể nào gột rửa cho xong.
Mấy ngày sau, Bùi Tịch Thanh ôm Chi Chi đi dạo trung tâm thương mại, thẻ tín dụng rơi xuống từ trong túi cũng hoàn toàn không hay biết.
“Tiên sinh, thẻ của ngài.”
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới trước mắt.
Khi Bùi Tịch Thanh xoay người, vừa vặn đối diện đôi mắt ôn nhuận sau cặp kính của Lâm Khâm.
Ánh mặt trời xuyên qua khung kính trên đỉnh tưới xuống, chiết xạ ra những tia sáng vụn trên gọng kim loại vàng.
Khoảnh khắc Lâm Khâm nhìn rõ anh, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy, bảng tên công ty nhẹ nhàng đung đưa trước ngực, dòng chữ "Giám đốc dự án" vô cùng bắt mắt.