Bốn năm sau.
Thời gian như dao, gọt xương không tiếng động.
Năm tháng nghiền qua trên làn sóng quyền mưu.
Thẩm Huy Tinh đứng ở chỗ cao, quyền thế trong tay hắn sinh trưởng um tùm như dây thường xuân, hai chữ "mặt trời ban trưa" đặt lên người hắn cũng có vẻ có chút nhẹ nhàng.
Sầm Nhạc An vẫn còn chút danh tiếng thống soái, nhưng thực quyền nội bộ đã sớm bị rút rỗng.
Nhưng Thẩm Huy Tinh lại cứ giữ Sầm Nhạc An lại.
Quyền thế như một lưỡi d.a.o đặt ở yết hầu, không rơi xuống, cũng không rút đi.
Người trong quân bộ đều nói, Thẩm Huy Tinh cứ vậy khoanh tay đứng nhìn làm Nhiếp Chính Vương của mình, quyền lực đã nắm chắc, hà tất phải dính máu.
Hôm nay là sinh nhật con trai Thẩm Hân Trạch, ra đời cách đây ba năm, nhỏ hơn con gái Thẩm Huy Tinh vài tháng, tên là Thẩm Thành Ngọc.
Tên giấu chữ Ngọc, mệnh không biết đè nặng bao nhiêu Kim . Tên do Lương Nghi đặt.
Tên con gái Thẩm Huy Tinh tự mình đặt, không để người khác đề nghị. Tên gọi ở nhà mang theo chữ khiến Thẩm Huy Tinh khó chịu, Nam – Nam An.
Mấy năm nay Bùi Tịch Thanh càng lúc càng không thích ra khỏi nhà, Thẩm Hân Trạch đã đề cập với Thẩm Huy Tinh rất nhiều lần.
Bữa tiệc chỉ mời mấy người họ hàng gần, và cả gia đình Mục Tân Bạch.
Thẩm Hân Trạch vốn không định làm lớn, nhưng tính kỹ lại – người nhà họ Thẩm, chưa bao giờ là ít.
Huyết mạch là dây leo, bám vào quyền và thế, lan tràn thành một mạng lưới rễ chằng chịt.
Đặc biệt là anh cả mấy năm nay, đột nhiên lại chú trọng đến mặt mũi.
Quy tắc của thời đại cũ, dã tâm mới lây nhiễm. Anh cả hắn mấy năm nay cũng sử dụng một vài người nhà họ Thẩm.
Sử dụng không phải người mới, mà là họ hàng. Lương Nghi đã từng khuyên, nhưng không có tác dụng gì.
Gia đình anh cả hắn đến. Thẩm Hân Trạch ra đón.
Tên lớn của con gái Thẩm Huy Tinh và Bùi Tịch Thanh là Thẩm Chi Chi, tên ở nhà là Tiểu Nam.
Đứa trẻ mặc váy, mày mắt như tranh vẽ, thông minh lại xinh đẹp, giống hệt khắc ra từ khuôn mẫu Bùi Tịch Thanh.
Thẩm Huy Tinh nâng niu cô bé trong lòng bàn tay nuôi lớn, hầu như là ôm từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Hân Trạch từng thấy anh hắn tách hạt lựu cho cô bé.
Ngón tay vạch vỏ trái cây đỏ rực, tách từng hạt lựu trong suốt ra. Cô bé tựa vào đầu gối hắn, rung rinh chân.
Khi nhả hạt, Thẩm Huy Tinh liền tự nhiên đưa tay ra hứng.
Thẩm Hân Trạch thật sự chưa từng thấy anh cả hắn có một màn thiết hán nhu tình như thế.
Thẩm Huy Tinh mặc áo khoác sẫm màu cắt may gọn gàng, ôm một cô bé búp bê sứ trắng nõn.
Chi Chi gọi "chú út", và bàn tay rủ xuống kia đang đan mười ngón với Omega bên cạnh, nhẫn cưới ở ngón áp út phát ra ánh sáng ấm áp.
Bùi Tịch Thanh đứng bên cạnh Thẩm Huy Tinh. Áo gió màu nhạt khiến anh càng thêm thanh lãnh, giống như một phiến mây luôn không thể dựa vào bờ.
Anh đẹp hơn trước, cái vẻ đẹp lạnh lùng đó.
Ánh sáng minh diễm từng lưu chuyển nơi mày mắt giờ chìm vào nơi tối tăm, giống như bị thứ gì nghiền nát qua, lại vội vàng vá lại, chỉ còn sự ủ rũ và âm u lan tràn không tiếng động.
Thẩm Hân Trạch nhớ anh trước kia không như thế.
Khi đó, anh là sự tồn tại uất thiếp nhất bên cạnh anh cả, khóe mắt đuôi mày đều tẩm gió xuân, ngữ điệu khi nói chuyện đều hơi nâng lên, là khối nước ấm áp giữa băng và lửa, sẽ điều hòa mối quan hệ của hắn và anh cả.
Bùi Tịch Thanh gật đầu khi nhìn thấy hắn.
Thẩm Hân Trạch nhớ lại việc Lương Nghi tin đạo. Có một năm họ làm pháp sự cho cha Thẩm đã mất.
Hương nến khói nghi ngút phù thăng. Tro tàn của giấy vàng đốt sạch bay lượn trong gió như bướm.
Lương Nghi cúi đầu vỗ tay, tiếng tụng kinh thấp thoáng vang vọng trong điện, thành kính đến mức dường như muốn xoa chính mình vào từng đợt khói nhẹ kia.
Thẩm Hân Trạch đứng ở một bên, mày mắt trầm tĩnh, tư thái không thể nói là cung kính.
Ánh mắt quét qua những tăng nhân nhắm mắt tụng kinh kia, lại không nhịn được tự hỏi — điều này thật sự có thể độ cho người hắn chưa từng gặp mặt kia sao?
Trong sinh mệnh hắn chưa từng có bóng dáng người cha Alpha. Chỉ có từ vài câu ngẫu nhiên của mẹ và anh cả khâu lại thành một hình hài mơ hồ.
Sau đó hắn nghe thấy phiền, đi ra ngoài điện. Gió cuốn tro giấy chưa cháy hết xẹt qua bậc đá.
Khi Thẩm Hân Trạch bước ra, vừa vặn thấy anh cả và Bùi Tịch Thanh đứng dưới hành lang. Bóng sáng lốm đốm rơi trên thân ảnh đan xen của họ.
Thân hình Thẩm Huy Tinh cao lớn, rõ ràng là Bùi Tịch Thanh lọt thỏm trong khuỷu tay Thẩm Huy Tinh, nhưng ngón tay Bùi Tịch Thanh xuyên qua tóc hắn, tư thái dịu dàng đến mức gần như che chở — dường như anh mới là người có thể chống đỡ tất cả.
Bùi Tịch Thanh sinh hạ Chi Chi. Năm ấy buổi họp mặt gia đình vô cùng náo nhiệt.
Tiếng khóc nỉ non và tiếng cười đùa của trẻ sơ sinh xen kẽ. Trên bàn cơm bày đầy món ngon bốc hơi ấm áp.
Bùi Tịch Thanh ôm Chi Chi ngồi giữa đám đông. Đứa trẻ sơ sinh ngoan ngoãn trong tã. Bộ dạng anh rũ mắt chăm chú nhìn, vốn nên ôn nhu như một bức họa.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua Thẩm Huy Tinh, Thẩm Hân Trạch thấy nhiệt độ trong đáy mắt anh chợt trút hết, lạnh lẽo như mặt hồ đóng băng sâu đông, không một gợn sóng.
Ánh mắt kia quá mức xa lạ, dường như giữa họ không phải khoảng cách một bàn ăn, mà là sương tuyết.
Thẩm Hân Trạch nghỉ việc công chức hai năm trước.
Ngày Thẩm Hân Trạch nộp đơn từ chức ở sở cảnh sát, hắn tưởng rằng sẽ nghênh đón cơn thịnh nộ sấm sét của anh cả, giống như vô số lần trước đây.
Sự răn dạy dưới một hình thức khác của anh cả sẽ khiến hắn nhớ kỹ bài học.
Nhưng lần này, Thẩm Huy Tinh chỉ im lặng nhìn hắn, mệt mỏi trong đáy mắt giống như mực đặc không hòa tan được, cuối cùng chỉ phất tay, nói: "Tùy em đi, anh quản không được."
Thẩm Hân Trạch lúc đó mới biết những lời quản giáo dữ dằn, cứng rắn thật đáng tin của anh cả, thì ra cũng sẽ có ngày dùng hết.
Anh cả đã dồn tất cả tinh lực đi quản chị dâu hắn rồi.
Thẩm Huy Tinh trong ký ức trước nay đều cao lớn, giống như một bức tường kín kẽ.
Tiếng quất của dây lưng giòn vang, là mồ hôi lạnh khi bừng tỉnh trong đêm tối.
Những đau đớn và sợ hãi đó đều khắc sâu vào vòng tuổi trưởng thành của Thẩm Hân Trạch.
Cha Alpha của họ ra đi quá sớm, sớm đến mức Thẩm Huy Tinh buộc phải rèn mình thành núi cao.
Thẩm Hân Trạch thậm chí chưa từng thấy vẻ thất thố của hắn, chỉ nghe từ hồi ức của mẹ — năm đó cờ trắng bay phấp phới ở linh đường, Thẩm Huy Tinh tuổi nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ run rẩy nói: "Mẹ không thể gục ngã, chúng ta phải bảo vệ tất cả của cha thật tốt."
Mà hiện tại, ngọn núi này cuối cùng đã xuất hiện vết nứt.
Lần gần nhất Thẩm Hân Trạch thấy trạng thái không ổn của anh cả đại khái là ba năm trước. Cơn bão dư luận kia đến vừa gấp vừa mãnh liệt.
Chữ chì đúc trên tiêu đề báo chí giống như d.a.o nhỏ.
Tin đồn vớ vẩn trên mạng xã hội như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, nói anh cả hắn vượt ra khỏi sự giám sát, không còn sự tự giác của Alpha cấp S.
Thẩm Hân Trạch nhớ rõ lúc đó chị dâu đang ở nước ngoài dưỡng thai, cách múi giờ và trùng dương.
Người ngoài vĩnh viễn chỉ có thể thấy ánh sáng phù du, sao có thể chạm tới chân tướng dưới mạch nước ngầm.
Hắn lần đầu tiên lấy tư thái người trưởng thành đẩy cửa phòng làm việc anh cả, hỏi thăm anh cả có cần giúp đỡ không, không còn là đứa em trai chỉ biết gây họa kia nữa.
Trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc. Điều này rất khác thường,
Thẩm Huy Tinh trước nay ghét nhất mùi khói thuốc, ngay cả đầu ngón tay người khác dính mùi t.h.u.ố.c lá cũng phải nhíu mày.
"Không cần em giúp anh," Giọng Thẩm Huy Tinh khàn khàn, "Em lo cho chính mình đi."**
Thẩm Hân Trạch cảm thấy mình tự chuốc lấy phiền phức: "Xem như em nhiều chuyện vậy."**
Chỉ là khi rời đi, giọng Thẩm Huy Tinh ngăn chặn bước chân hắn: "Em thành gia, nên có trách nhiệm hơn, đừng tùy hứng nữa."**