Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 35

Chương 35: Dễ Như Trở Bàn Tay

 

◎ Ngươi lại trốn một cái thử xem! ◎

Chờ Văn Thịnh trở lại tẩm cung, trên giường đệm chăn đã được xếp đặt ngay ngắn, người đã sớm đi rồi, chỉ để lại một chút dư hương như có như không.

Văn Thịnh nhặt lên chiếc khăn tay đánh rơi bên gối, nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ hai cái, trầm giọng phân phó: “Chuẩn bị ngựa!”

Bên kia, Vân Chiêu Trần trên đường hồi phủ, vừa lúc gặp được Triệu Tứ.

Triệu Tứ cưỡi ngựa đi đến trước mặt y, thấy khóe mắt y phiếm hồng, giống như bị ai bắt nạt, liền quan tâm nói: “Vân huynh, là ai chọc ngươi khóc?”

“Ta không sao.” Vân Chiêu Trần thu hồi cảm xúc, hướng Triệu Tứ lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười, một vẻ trời quang trăng sáng tốt đẹp. Chút hồng ở khóe mắt nhìn như là lớp phấn má diễm sắc trên cùng. Gió lạnh thổi qua, làm chóp mũi y cũng đỏ lên, nhìn còn non hơn mặt trẻ con vài phần, đẹp đến không hợp với xung quanh, suýt nữa câu mất hồn Triệu Tứ.

Triệu Tứ túm ngựa lùi lại, vẻ mặt cảnh giác: “Vân huynh ngươi đừng cười như vậy, ta sợ Bệ hạ đánh ta bản tử.”

Vân Chiêu Trần không đáp lời, quay đầu đi thẳng về phía trước.

Triệu Tứ xuống ngựa, nắm dây cương, đi theo phía sau y hỏi: “Sao không ngồi kiệu liễn, nhìn hướng này của ngươi, hẳn là mới từ trong cung ra phải không, Bệ hạ không phái người hộ tống ngươi sao?”

“Ngươi đổi tên thành Triệu Anh Vũ được rồi.” Miệng còn nhiều chuyện hơn cả hệ thống, khiến Vân Chiêu Trần đau đầu.

Nhận thấy tâm trạng Vân Chiêu Trần không tốt, Triệu Tứ đề nghị: “Có muốn ra khỏi thành chơi không, nghe nói ngoài thành mới xây một đạo quán, cầu nhân duyên rất linh. Ta biết ngươi không cần cầu nhân duyên, đi dạo một chút giải sầu cũng tốt.”

“Đúng là nên du ngoạn cho thoải mái.” Kiếp trước y bị giam cầm trong hậu cung, không đi đâu được. Trọng sinh sau lại cứ bận rộn mãi, chưa hề thả lỏng tử tế.

Vân Chiêu Trần muốn quay về dắt ngựa, Triệu Tứ trực tiếp mua cho y một con ở chợ phía tây. Hai người cưỡi ngựa, lảo đảo lắc lư qua cửa thành. Người đi đường trên phố đều đang nhìn họ, ánh mắt dõi theo, luyến tiếc thu về.

“Vân huynh, sau này ngươi ra cửa vẫn nên mang khăn che mặt đi.” Triệu Tứ thật sự chịu không nổi ánh mắt của những người qua đường đó.

Vân Chiêu Trần thúc ngựa đi trước: “Mang khăn che mặt làm chi?”

Ra khỏi cửa thành, trên đường không còn nhiều người, Triệu Tứ mới cảm thấy tự tại hơn: “Mang khăn che mặt cũng vô dụng, ngươi phải che mặt luôn ấy. Ai, ông trời này, thật là chẳng công bằng chút nào. Người giàu có dựa vào đâu mà hưởng phúc, người nghèo hèn dựa vào đâu mà chịu khổ, ngươi lại dựa vào đâu mà đẹp đến vậy. Chia cho ta chút nhan sắc đi, ta nhất định có thể mê đảo tất cả tiểu thư thiên kim trong kinh thành.”

Vân Chiêu Trần vạch trần tâm tư nhỏ của Triệu Tứ ngay trước mặt: “Đạo quán mới xây cầu nhân duyên rất linh, chắc chắn có rất nhiều khuê các tiểu thư phong hoa chính mậu đến. Khó trách ngươi muốn đi đó, ngoài miệng nói đi cùng ta giải sầu, kỳ thực là muốn ngắm mỹ nhân phải không.”

Triệu Tứ cười hắc hắc: “Ngắm mỹ nhân ngắm ngươi một người là đủ rồi, trên đời này không ai so được với ngươi. Ta hiện tại nhìn ngươi đều thấy chán, đã sớm không phân biệt được đẹp và xấu. Chỉ cần nàng tâm địa thiện lương, dịu dàng hiền thục, hiếu kính trưởng bối, dù lớn lên tạm được, ta cũng nguyện ý cưới về làm chính thê.”

“Có thể tìm được lương phu như ngươi, cũng coi như là một may mắn lớn.” Vân Chiêu Trần nói xong, lại thầm thì một câu: “Ngươi còn nhìn chán, Bệ hạ chắc chắn cũng nhìn chán rồi.”

Triệu Tứ nghe rõ mồn một: “Bệ hạ nhanh vậy đã chán ư?”

Kiếp trước mười bảy năm còn chưa chán, kiếp này còn chưa đến nửa năm đã chán. Vân Chiêu Trần thở dài nói: “Nam tử phần lớn đều là như vậy, đối với thứ dễ như trở bàn tay thường thường sẽ không trân trọng, chỉ có thứ cầu mà không được mới khiến bọn họ tâm ngứa khó nhịn.”

Kiếp này y quá chủ động, từ cầu mà không được biến thành dễ như trở bàn tay, Văn Thịnh tự nhiên liền mất đi hứng thú. Vân Chiêu Trần buồn bã nhìn về phía trước, lại nói: “Tình tư vị, ta cuối cùng cũng nếm được rồi. Nhìn thấy khi, vui mừng khôn xiết, không thấy được khi, ngồi nằm không yên. Lưu luyến khi, nồng tình mật ý, sinh ghét khi, tránh chi nhược mệ (tránh đi như tránh tà).”

“Bệ hạ đối với ngươi thế mà đến mức tránh chi nhược mệ, sao lại thế chứ? Mới có mấy ngày, nhiều lắm chỉ là chán chút thôi. Mấy ngày này ngươi đừng tiến cung nữa, qua một thời gian rồi hãy đi.” Triệu Tứ cũng là đàn ông, rất rõ những thói hư tật xấu của đàn ông.

Vân Chiêu Trần lắc đầu: “Bệ hạ triệu ta, ta sẽ đi, hắn không triệu ta, ta sẽ không đi.”

Triệu Tứ nói: “Ngươi không đi, chẳng phải là tạo cơ hội cho người khác lợi dụng sơ hở sao? Bệ hạ nếu sủng hạnh người khác, ngươi muốn phục sủng liền khó khăn.”

Vân Chiêu Trần cười nhạo một tiếng: “Ta vì sao phải đi tranh sủng, chà đạp chính mình như vậy, cùng tiểu quan có gì khác nhau, ghét thì ghét.”

Triệu Tứ hỏi: “Nhưng tiền tu tường thành phải làm sao bây giờ?”

Được sủng ái, uốn éo eo, có thể đổi lấy thành trì tam vạn tòa.

Không được sủng, cười không được nể mặt, cũng không kiếm được ba lượng tiền.

Vân Chiêu Trần đã không còn ý tưởng tích góp tích phân, y nhìn về phía Triệu Tứ nói: “Đang định tìm ngươi mượn.”

“Mượn thì mượn được, nhưng tiền tu tường thành là một con số thiên văn, ta lấy không ra nhiều bạc như vậy đâu.” Tài sản của Triệu Tứ rất dày, lấy ra mấy chục vạn lượng bạc không thành vấn đề, nhưng số bạc đó còn xa mới đủ.

Vân Chiêu Trần hỏi: “Ngươi có thể mượn bao nhiêu?”

Triệu Tứ nghĩ không thông: “Tu cái tường thành còn phải chính chúng ta bỏ tiền, trên đời này nào có chuyện như vậy. Vân huynh, ta thấy ngươi là bị choáng rồi. Bộ Hộ thật sự không lấy ra được bạc thì dứt khoát đừng tu! Muốn chúng ta bỏ tiền ra tu, tuyệt đối không được! Ta một lượng bạc cũng sẽ không cho!”

Vân Chiêu Trần khuyên nhủ: “Việc xây tường thành này, liên quan đến thiên hạ hưng vong.”

“Thật phục các ngươi những người này, sao ai cũng hiên ngang lẫm liệt thế. Ngươi, Thượng Thư Lệnh Hạ Chính, còn có Lễ Bộ Thị Lang Chử An... Một người lấy danh nghĩa cá nhân vay tiền thay quốc gia tu tường thành, một người thanh liêm chính trực đến mức bề ngoài phong quang mà ngầm thì ăn cỏ ăn trấu. Cũng không biết nên nói các ngươi thế nào cho phải.” Triệu Tứ vừa bực mình vừa lẩm bẩm.

Lẩm bẩm xong, Triệu Tứ rất không tình nguyện nói: “Mượn thì mượn, ngươi muốn bao nhiêu ta mượn bấy nhiêu, đem hết tài sản Triệu gia cho ngươi mượn. Chờ tường thành tu xong, ngươi phải vì Triệu gia ta dựng một cái bia dưới chân tường thành.”

Vân Chiêu Trần chắp tay với hắn: “Tự nhiên, tự nhiên.”

Triệu Tứ tiếp tục lẩm bẩm: “Cứ tưởng dựa vào ngươi thăng quan, kết quả ngược lại còn phải đáp không ít bạc vào. Chức quan thì vẫn như cũ à.”

Vân Chiêu Trần nói: “Chỉ cần tường thành làm xong, vậy ngươi coi như là lập công lớn. Đến lúc đó ta sẽ báo cáo Bệ hạ, đem công lao khổ lao đều tính lên đầu ngươi.”

Triệu Tứ nhướng cằm: “Như vậy còn tạm được.”

“Hảo huynh đệ.” Vân Chiêu Trần cười gỡ xuống ngọc bội bên hông, ném cho Triệu Tứ, “Cái này cho ngươi, xem như bằng chứng ta vay tiền. Ngươi tìm ta đòi tiền, có thể cầm ngọc bội tới.”

“Đừng đừng đừng, ngươi cho dù thất sủng, cũng vẫn là người của Bệ hạ. Vật bên người này, ta cũng không dám thu. Ngươi cứ giữ lại đi, bạc cho ngươi mượn, chính là của ngươi, ngươi không cần trả.” Triệu Tứ biết Vân Chiêu Trần không có khả năng trả tiền, cho nên cũng không nghĩ muốn Vân Chiêu Trần trả, số bạc đó hắn coi như làm việc tốt.

“Bạc ta sẽ trả đủ số.”

“Ngươi lấy cái gì mà trả hả? Lúc ngươi được sủng ái, Bệ hạ còn chưa thưởng cho ngươi cái tòa nhà nào, vẫn luôn để ngươi ở cái chỗ rách nát ở chợ phía tây. Bây giờ sắp thất sủng, ngươi có thể đúng hạn nhận được bổng lộc đã là tốt lắm rồi.” Triệu Tứ không phải cố ý châm chọc, hắn thật sự thấy đau lòng, thấy không đáng cho Vân Chiêu Trần.

Vân Chiêu Trần cười chua xót: “Cũng phải.”

Hai người nói chuyện tâm đầu ý hợp, bất tri bất giác đã tới chân núi. Đạo quán mới xây kia nằm ở lưng chừng núi, bị núi đá che khuất tầng tầng, chỉ lộ ra một chút mái cong kiều giác. Thềm đá phủ đầy rêu xanh vòng quanh thân núi, uốn lượn đến ngoài cổng đạo quán. Vài bóng dáng thướt tha uyển chuyển theo thềm đá leo lên, tạo thành một phong cảnh độc đáo, khiến Triệu Tứ nhìn đến ngây người.

“Những người đó đều là tiểu thư nhà giàu, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, ngày thường có thể thấy được đâu. Đi, chúng ta lại gần xem một chút.” Triệu Tứ muốn kéo Vân Chiêu Trần cùng đi.

Vân Chiêu Trần xua tay: “Ngươi tự mình đi đi, ta ở chân núi này đi dạo.”

“Đúng vậy, ngươi không thể đi. Ngươi vừa đi là mấy nữ tử kia chỉ nhìn chằm chằm ngươi thôi.” Triệu Tứ vỗ tay một cái, buộc ngựa vào cây, nóng lòng đuổi theo.

Vân Chiêu Trần dắt ngựa, đi đến bờ sông có cỏ tươi tốt, cho ngựa ăn cỏ. Bờ bên kia không biết từ khi nào xuất hiện một người nữ tử châu quang bảo khí, ung dung hoa quý. Nàng ta nhìn y với ánh mắt rất là kích động và vừa lòng.

Vân Chiêu Trần cảm thấy có điều gì đó, y ngẩng đầu nhìn lại. Dựa vào ký ức kiếp trước, y nhanh chóng nhận ra, nữ tử đứng ở bờ bên kia chính là Trưởng công chúa.

Vân Chiêu Trần: “Trưởng công chúa sao lại ở đây?”

Hệ thống: 【 Nàng vì tránh họa, dọn đến đạo quán này ở 】

Vân Chiêu Trần: “Nàng nhìn ta ánh mắt hình như có điểm kỳ quái.”

Hệ thống: 【 Quả thật có điểm kỳ quái 】

Trưởng công chúa hướng về phía Vân Chiêu Trần khẽ gật đầu, sau đó biến mất trên đường nhỏ.

Vân Chiêu Trần rất khó hiểu, Trưởng công chúa trước đây vô duyên vô cớ giúp y, hiện tại lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn y, rốt cuộc là ý gì.

Vân Chiêu Trần nhìn hướng Trưởng công chúa rời đi mà thất thần, không chú ý phía sau có người tới. Một con chủy thủ lóe hàn quang, đâm về phía sau eo y.

Hệ thống kịp thời phát ra cảnh báo. Vân Chiêu Trần lắc mình tránh thoát, dưới chân vừa trượt, vô ý rơi xuống giữa sông, sặc mấy ngụm nước lớn.

“Khụ! Khụ khụ!” Vân Chiêu Trần đứng vững sau, dùng sức ho ra nước.

Kẻ thích khách đuổi xuống nước, giơ chủy thủ trong tay lên. Vân Chiêu Trần không thể không lùi lại, kết quả rơi xuống khu nước sâu, cả người bị nhấn chìm.

“Vân huynh! Vân Chiêu Trần!” Triệu Tứ nhìn thấy Vân Chiêu Trần rơi xuống nước, lớn tiếng kêu gọi.

Vân Chiêu Trần chìm vào dòng sông lạnh thấu xương, thất khiếu bị lấp kín, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài. Cái lạnh cắt da cắt thịt và sự thống khổ ngạt thở khiến y cảm thấy tuyệt vọng. Ngay lúc y sắp chìm xuống đáy sông, một bàn tay lớn vớt y lên.

Khoảnh khắc ra khỏi mặt nước, Vân Chiêu Trần nghe được âm thanh. Y nghe thấy Triệu Tứ nói: “Bệ hạ, ngài sao lại tới?”

Văn Thịnh trầm mặt: “Vân Chiêu Trần, ngươi muốn ta đem ngươi nhốt lại sao?”

“......... Vi thần cáo lui.” Triệu Tứ đến rồi lại đi.

Vân Chiêu Trần ho khan dữ dội vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Văn Thịnh đang dục muốn tức giận: “Thất Lang, ta không sao.”

Văn Thịnh bóp chặt cằm y: “Ngươi chạy loạn cái gì?”

Vân Chiêu Trần bị véo đau, quay đầu né tránh.

Văn Thịnh mạnh mẽ bẻ mặt y lại, và cảnh cáo: “Ngươi lại trốn một cái thử xem!”

Vân Chiêu Trần cắn cánh môi trắng bệch, run rẩy nói: “Lạnh.”

Văn Thịnh lấy áo khoác trên lưng ngựa mang tới, ba bốn lần liền lột bỏ quần áo ướt trên người Vân Chiêu Trần, lại dùng áo khoác bọc y kín mít từ trên xuống dưới.

Vân Chiêu Trần co rút vào trong áo khoác, không rên một tiếng.

Văn Thịnh lạnh mặt phân phó ám vệ: “Đuổi theo! Lưu người sống!”

back top