Anh không cần tình yêu của Lục Cảnh Hòa, điều đó quá xa xỉ và không thực tế. Anh chỉ cần sự “quan tâm” của Lục Cảnh Hòa, dù là sự quan tâm mang theo sự tức giận.
Anh cần phải thu lại tất cả sự yếu ớt bộc lộ ra bên ngoài, đóng vai một “Lục phu nhân” lạnh lùng, xa cách, chỉ tập trung vào việc thực hiện hợp đồng và những công việc riêng của bản thân. Anh muốn Lục Cảnh Hòa quen với sự ngoan ngoãn của anh, sau đó đột ngột rút lui.
Anh tắt vòi nước, từ từ lau khô cơ thể bằng khăn tắm. Khuôn mặt phản chiếu trong gương vẫn xinh đẹp, nhưng lúc này đã mất đi vẻ yếu ớt cố tình ngụy trang.
Anh đối diện với gương, khóe môi khẽ cong lên, đó là một nụ cười không hề có chút hơi ấm nào.
Từ ngày mai, luật chơi, do anh định đoạt.
Anh không muốn trở thành tù nhân bị động chờ tuyên án, anh muốn trở thành người chủ động đặt quân cờ trên bàn cờ. Ngay cả khi sức mạnh chênh lệch, anh cũng phải đánh cược một phen.
Và thế là, Lục Cảnh Hòa phát hiện, Sở Kỳ, người luôn nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át, cẩn thận dò xét tâm tư hắn, dường như biến mất chỉ sau một đêm.
Thay vào đó, là một “Lục phu nhân” bình tĩnh, xa cách, thậm chí có chút lạnh lùng.
Trước đây, vào bữa sáng, Sở Kỳ sẽ hỏi trước hắn muốn ăn gì, tự tay sắp xếp bát đĩa, và nhẹ giọng nói “Chào buổi sáng, Lục tổng” khi hắn ngồi xuống.
Bây giờ, Sở Kỳ thức dậy muộn hơn hắn một chút, xuống lầu đã mặc quần áo chỉnh tề, sẽ khẽ gật đầu chào Lục Cảnh Hòa từ đầu bàn ăn bên kia, sau đó yên lặng dùng bữa dinh dưỡng của mình, mắt dán vào tin tức trên báo, hoàn toàn không có ý định giao tiếp.
Lúc đầu Lục Cảnh Hòa không để tâm, nhưng liên tục mấy ngày, cảm giác bị hoàn toàn phớt lờ này khiến hắn nảy sinh sự bực bội không tên.
“Bác sĩ chiều nay sẽ đến.” Hắn phá vỡ sự im lặng.
Sở Kỳ thậm chí không nhấc mí mắt, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Vâng, bảo mẫu đã thông báo cho tôi rồi.”
Buổi chiều, sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra xong, cười nói với cả hai người: “Thai nhi phát triển rất tốt, tình trạng cơ thể của Lục tiên sinh ổn định, giữ tâm trạng vui vẻ là quan trọng nhất.”
Lục Cảnh Hòa đứng một bên, theo thói quen muốn mở lời dặn dò vài điều cần chú ý, nhưng lại thấy Sở Kỳ đã đứng dậy, cười lịch sự với bác sĩ: “Vất vả cho ông, cảm ơn ông.”
Sau đó, anh quay người đi thẳng lên lầu.
Lời nói đến miệng Lục Cảnh Hòa bị nghẹn lại, hắn nhìn bóng lưng Sở Kỳ biến mất ở góc cầu thang, cau mày, cảm giác bị loại trừ này, vô cùng tồi tệ.
Khi mẹ Lục đến, Sở Kỳ sẽ thể hiện sự ôn hòa và hiếu thuận vừa phải, trò chuyện cùng mẹ Lục, nhận các loại thuốc bổ bà mang đến.
Nhưng chỉ cần Lục Cảnh Hòa xuất hiện, anh sẽ lập tức thu lại nụ cười, trở nên im lặng, hoặc tìm cớ rời đi, vào phòng sách đọc sách, đi dạo trong vườn, tóm lại là tránh ở cùng không gian với Lục Cảnh Hòa để giao tiếp.
Mẹ Lục cũng nhận ra điều bất thường, hỏi riêng Sở Kỳ: “Tiểu Kỳ, có phải Cảnh Hòa bắt nạt con không? Sao mẹ cảm thấy con không thích nói chuyện với nó?”
Sở Kỳ rủ mi mắt xuống. “Không có đâu ạ, mẹ. Chỉ là trong thai kỳ dễ mệt, không muốn nói nhiều.”
Lục Cảnh Hòa lạnh lùng quan sát màn trình diễn của anh, hắn đương nhiên biết Sở Kỳ cố ý. Chỉ là sự tương phản quá lớn này, đ.â.m vào trái tim vốn quen kiểm soát mọi thứ của hắn.
Hắn bắt đầu vô thức chú ý đến Sở Kỳ.