KẾT HÔN GIẢ, MANG THAI THẬT

Chương 13: END

Lục Cảnh Hòa hoàn toàn không còn tâm trí nghe cậu ta nói gì, bế ngang Sở Kỳ lên, hét lớn xuống lầu: “Gọi tài xế chuẩn bị xe, đến bệnh viện! Nhanh!”

Trên đường đến bệnh viện, Sở Kỳ cuộn tròn ở ghế sau, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

Lục Cảnh Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, lặp đi lặp lại câu “Không sao đâu, sắp đến bệnh viện rồi.”

Sau khi kiểm tra và xử lý khẩn cấp, bác sĩ cho biết có dấu hiệu dọa sảy thai, may mắn được đưa đến kịp thời, thai nhi tạm thời được giữ lại, nhưng cần phải tuyệt đối nằm nghỉ dưỡng một thời gian.

Trong phòng bệnh, Sở Kỳ mặt mày tái nhợt đã ngủ thiếp đi.

An bài xong cho Sở Kỳ, Lục Cảnh Hòa bước ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt âm u, Bạch Cẩn vẫn đợi bên ngoài, vẻ mặt đầy hối lỗi muốn tiến lên giải thích.

Lục Cảnh Hòa giơ tay ngăn lại, không còn là sự ôn hòa thường ngày đối với cậu ta: “Bạch Cẩn, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”

Bạch Cẩn sững sờ: “Gần hai mươi mấy năm rồi…”

“Hai mươi mấy năm, tôi tưởng tôi hiểu cậu. Cú ngã ngày hôm nay, thực sự là ngoài ý muốn?”

Sắc mặt Bạch Cẩn hơi đổi. “Cảnh Hòa, anh có ý gì? Em đương nhiên không cố ý! Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ…”

“Trước đây có lẽ tôi sẽ không nghĩ vậy, nhưng sau khi cậu trở về, cậu đã thay đổi. Hoặc nói cách khác, là trước đây tôi đã hình dung cậu quá hoàn hảo. Cậu ám chỉ gia cảnh Sở Kỳ không ra gì, ngấm ngầm nhắc nhở tôi cậu ấy tâm cơ sâu hiểm, hôm nay lại ‘vừa vặn’ ngã ở cửa phòng cậu ấy…”

Hắn tiến lại gần một bước. “Bạch Cẩn, tôi không phải là kẻ ngốc. Tôi nhìn rõ sự tính toán, cũng phân biệt được nặng nhẹ. Trong bụng Sở Kỳ là con của tôi, là cháu đích tôn được nhà họ Lục công nhận. Bất kỳ yếu tố nào có thể đe dọa đến sự an toàn của chúng, tôi đều sẽ không cho phép tồn tại.”

Bạch Cẩn bị sự lạnh lẽo trong mắt hắn đ.â.m phải, lùi lại nửa bước, m.á.u trên mặt rút hết.

“Cảnh Hòa, tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta…”

“Dừng lại ở đây thôi.” Lục Cảnh Hòa dứt khoát cắt lời cậu ta. “Vì những gì đã qua, tôi giữ thể diện cho cậu. Sau này, không cần liên lạc nữa.”

Nói xong, hắn không nhìn vẻ mặt lập tức trắng bệch của Bạch Cẩn, quay người trở lại phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Sở Kỳ đã tỉnh, đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt vẫn không chút gợn sóng.

Lục Cảnh Hòa đi đến bên giường, im lặng rót một cốc nước ấm đưa cho anh.

Sở Kỳ nhận lấy, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”

Sau một hồi im lặng khó xử, Lục Cảnh Hòa nói: “Gần đây tôi xin nghỉ phép.”

Sở Kỳ ngước mắt nhìn hắn.

Thật vô duyên vô cớ.

Lục Cảnh Hòa lảng tránh ánh mắt. “Bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi thật tốt, tôi cũng… có thể trông chừng.”

Sở Kỳ nhìn khuôn mặt hơi mất tự nhiên của hắn, không gật đầu, cũng không từ chối, chỉ nằm xuống lại, nhắm mắt.

Lục Cảnh Hòa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên hai người, một người nằm trên giường, một người canh giữ bên giường.

END.

back top