Không đợi Sở Kỳ trả lời, hắn túm lấy cổ tay Sở Kỳ, không nói một lời kéo anh đứng dậy khỏi ghế, lôi về phía xe.
“Lục Cảnh Hòa! Anh làm gì vậy!” Cố Dương phản ứng lại, đứng lên muốn ngăn cản.
Lục Cảnh Hòa quét qua một ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn khiến Cố Dương đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Sở Kỳ bị lảo đảo nhét vào ghế phụ, cửa xe “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Lục Cảnh Hòa vòng qua ghế lái, khởi động động cơ, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung, nhanh chóng biến mất trong con hẻm tối tăm của khu phố cũ.
Trong xe, Lục Cảnh Hòa nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đường quai hàm căng cứng.
Sở Kỳ tựa vào lưng ghế, xoa cổ tay đang đỏ ửng, mi mắt rũ xuống che đi ánh sáng mưu kế thành công lóe lên trong đáy mắt.
Cá đã cắn câu.
Đột nhiên, Lục Cảnh Hòa đạp phanh, chiếc xe thể thao hiệu suất cao dừng lại bên cạnh con đường rợp bóng cây dẫn vào khu biệt thự.
Cơ thể Sở Kỳ hơi chúi về phía trước, lại bị dây an toàn kéo lại ghế, anh còn chưa kịp ổn định tinh thần, Lục Cảnh Hòa đã tháo dây an toàn, cả người mang theo áp lực mạnh mẽ áp sát.
“Sở Kỳ!” Hắn một tay chống lên cửa sổ xe bên tai Sở Kỳ, tay kia thô bạo nâng cằm anh lên.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tim Sở Kỳ đập dữ dội trong lồng ngực, nhưng trên mặt cố gắng duy trì vẻ “tảng băng”.
Anh đối diện với ánh mắt Lục Cảnh Hòa, vô cùng bình tĩnh. “Tôi không hiểu ý anh, Lục tổng. Tôi chỉ về nhà mình thăm, ăn cơm với hàng xóm cũ, điều này dường như… không vi phạm hợp đồng của chúng ta.”
“Hàng xóm?” Ngón tay Lục Cảnh Hòa bóp chặt cằm anh, “Cái gã đàn ông nhìn cậu chằm chằm kia? Sở Kỳ, cậu coi tôi là đồ ngốc à?”
Hắn ghé sát hơn, giọng nói ép xuống thấp hơn: “Đăng cái loại ảnh đó? Hả? Cố tình chọn thời điểm này? Cậu đã tính toán rằng tôi sẽ thấy, đúng không?”
Sở Kỳ cụp mắt xuống. “Chỉ là tiện tay đăng thôi. Nếu Lục tổng thấy không ổn, tôi xóa đi là được.”
“Tiện tay? Sở Kỳ, dẹp đi cái trò này của cậu! Cậu hao tâm tổn trí giữ lại đứa trẻ này, chẳng phải là muốn trói buộc nhà họ Lục? Bây giờ lại giở trò ‘giả vờ giữ kẽ’ này, dây dưa với người đàn ông khác, cậu muốn chứng minh điều gì? Chứng minh Sở Kỳ cậu rất quyến rũ? Hay muốn xem Lục Cảnh Hòa tôi vì cậu mà mất kiểm soát?”
“Lục tổng, trong hợp đồng chỉ quy định tôi phải đóng tốt vai trò Lục phu nhân, không quy định tôi không được có giao tiếp riêng, không được về nhà mẹ đẻ. Còn về sự quyến rũ…” Anh dừng lại, “Tôi nào dám so với Bạch tiên sinh thuần khiết không tì vết.”
Ánh mắt Lục Cảnh Hòa trở nên thăm thẳm khó lường, cuối cùng, hắn buông tay, ngồi về ghế lái, nặng nề tựa vào lưng ghế, đưa tay xoa xoa thái dương.
“Sở Kỳ, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, cũng đừng đùa với lửa.”
Hắn khởi động lại động cơ, chiếc xe lại lao đi, giọng nói trở lại âm điệu quen thuộc, không mang cảm xúc: “Nhớ rõ thân phận của cậu, nhớ rõ hợp đồng. Trước khi sinh con, an phận thủ thường, còn những thứ khác… không phải là thứ cậu nên chạm vào.”
Sở Kỳ không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi thoáng qua một nụ cười lạnh lẽo.
Lửa, anh đã châm rồi.
Và, dường như nó cháy còn mạnh hơn anh dự đoán.