HÓA RA TÔI CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI, ANH ẤY ĐÃ CÓ VỊ HÔN THÊ CỦA MÌNH

Chương 7

Tôi cho người đi điều tra nguyên nhân Hứa Hủ cần tiền.

Cha mẹ cậu ấy c.h.ế.t trong một vụ tai nạn ở nhà máy.

Năm đó Hứa Hủ mới mười lăm tuổi, một em trai mười tuổi, một em gái bảy tuổi.

"Ngày trước tiền bồi thường của nhà máy rất ít."

Vì vậy Hứa Hủ mười lăm tuổi đã dùng số tiền ít ỏi đó để nuôi hai đứa em khôn lớn.

"Em gái cậu ấy bị bệnh, vẫn luôn ở trong bệnh viện."

"Em trai, năm nay vừa vào đại học năm nhất."

Trên mặt trợ lý lộ ra vẻ không đành lòng.

Anh ấy có thể đồng cảm với sự khó khăn và bất lực của Hứa Hủ.

Nhưng tôi thì không, tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống nghèo khó là như thế nào.

Người ta không có khái niệm về những chuyện mình chưa từng trải qua.

Tôi đóng tập tài liệu, chỉ nói một tiếng: "Biết rồi."

Thời tiết dần lạnh, Hứa Hủ không đi đánh quyền nữa còn ra ngoài tìm việc làm thêm.

Tôi hiếm khi có tâm trạng tốt, chạy nửa thành phố phía tây để đón cậu ấy.

Ngoài cửa tiệm, hai cậu con trai trong thời tiết lạnh như vậy vẫn ngồi ăn kem.

Một người là Hứa Hủ, người kia, chắc là đồng nghiệp ở cửa tiệm của cậu ấy.

Trông có vẻ bằng tuổi cậu ấy.

Người đó vòng tay qua cổ Hứa Hủ, ghé sát tai cậu ấy nói gì đó rất thân mật.

Còn Hứa Hủ, không giống như đối với tôi, tôi vừa đến gần là cậu ấy đã bắt đầu trốn tránh.

Ngược lại lại tỏ ra rất tự nhiên.

Nghe xong, cậu ấy cười ha hả.

Tôi đã từng thấy Hứa Hủ cười với tôi như vậy chưa?

Có vẻ là chưa từng.

Khó chịu.

Hứa Hủ nhìn thấy xe của tôi, vẫy tay tạm biệt người kia, rồi cũng lên ghế sau.

"Sao anh lại đến?"

Càng khó chịu hơn.

"Đến đây có việc, tiện đường đưa em đi."

Cậu ấy gật đầu, không nói gì nữa, cúi đầu gặm nốt nửa cây kem.

"Đừng đi quá gần với những người đàn ông khác."

"Đó là đồng nghiệp của tôi."

"Thì sao? Như vậy là có thể đi gần như thế à? Ai biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì."

Cậu ấy cau mày, "Anh nghĩ cậu ta giống anh sao?"

Tôi cũng nghiêng đầu nhìn cậu ấy, "Ý gì?"

"Chúng tôi không giống với loại người như anh."

Vừa dứt lời, cậu ấy đã bị tôi đè xuống ghế xe, vách ngăn được nâng lên, chỉ cần Hứa Hủ ở bên ngoài, giọng nói của cậu ấy sẽ càng được kiềm chế.

Nghèn nghẹn trong cổ họng, nghe giống như một loài động vật nhỏ nào đó đang nức nở vì ấm ức.

Tôi không thể hiểu được ngọn lửa vô cớ này từ đâu đến.

Không hề nương tay, không buông tha.

Cúi người ép sát hơn, nhìn sườn mặt Hứa Hủ đang nhẫn nhịn.

"Em với tôi không giống nhau?"

Cậu ấy cắn răng không nói, khẽ thở dốc.

Tôi lại đưa tay kéo tay cậu ấy, chạm vào mặt ghế xe ướt và lạnh.

"Sờ đi, Hứa Hủ, đây là đồ của ai?"

"Em nói lại lần nữa em với tôi không giống nhau."

Cậu ấy rụt tay lại như bị bỏng, trông cũng hoang mang rối bời.

Tôi cười, trong lòng vẫn bồn chồn: "Em và tôi mới là người giống nhau, Hứa Hủ, đây là lần cuối cùng."

Tôi đắm chìm trong đó, thậm chí không nhận ra đây là một cảm xúc nguy hiểm đến thế nào.

 

back top