HÓA RA TÔI CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI, ANH ẤY ĐÃ CÓ VỊ HÔN THÊ CỦA MÌNH

Chương 5

Tôi không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc.

Cậu ấy đau đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, mái tóc rối bời ướt đẫm mồ hôi.

Khó thở mà túm lấy cánh tay tôi.

Cả người nói không nên lời... hỗn loạn.

Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, dục vọng bị đốt cháy hoàn toàn.

Ngay cả khi cậu ấy mắng tôi, tôi cũng cảm thấy đó là đang kích thích tình dục.

"Đồ chó đực hôi hám..."

"Ừ."

"Cút... cút..."

Tôi lại cố tình tiến sâu hơn, "Hả?"

Cậu ấy ngửa đầu ra sau, lộ ra một đoạn cổ, mời gọi tôi cắn xuống.

Chỗ yếu ớt đến tột cùng này kích thích cậu ấy phát ra một tiếng nức nở, gõ vào tim tôi.

Tôi bị cậu ấy bức đến phát điên.

Rất muốn, rất muốn nghiền nát cậu ấy, nghiền vào tận xương tủy của tôi.

Cuối cùng tôi đã lần đầu tiên biết được, vì sao, việc l.à.m t.ì.n.h lại là cực lạc nhân gian.

Âm thanh dâm loạn vang vọng khắp màn đêm.

Cậu ấy đã không còn sức để mắng tôi nữa, lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu xin và bất lực.

"Đừng... đừng nữa..."

Tôi nghiêng đầu hôn lên giọt nước mắt bên khóe mắt cậu ấy, hỏi cậu ấy: "Hứa Hủ, tôi là ai?"

Cậu ấy hít thở thật lâu, mới có thể nói trọn vẹn: "Bùi... Tế Hàn."

Giọng của Hứa Hủ cũng rất hay, khi gọi tên tôi càng hay hơn.

"Vốn định tối nay tha cho em."

"Đáng tiếc."

Hứa Hủ, em quá đỗi rung động.

 

back top