HÓA RA TÔI CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI, ANH ẤY ĐÃ CÓ VỊ HÔN THÊ CỦA MÌNH

Chương 13

Sau năm mới, tâm trạng của tôi luôn rất tốt.

Trừ khi, mẹ tôi đến tìm tôi.

Bà ấy hỏi tôi chuyện sinh nhật trước, “Sinh nhật năm nay định tổ chức thế nào?”

Tôi cúi đầu trả lời tin nhắn của Hứa Hủ, lơ đễnh nói, “Vẫn như mọi năm thôi ạ.”

Nói đến đây lại không nhịn được cong khóe môi.

Bởi vì tôi biết, năm nay sẽ khác.

Tôi bảo quản gia vô tình nhắc đến việc tôi sắp sinh nhật trước mặt Hứa Hủ.

Hai ngày đó cậu ấy có vẻ suy tư, và sau đó cậu ấy lén lút làm gì đó ở nhà.

Tôi đã lén nhìn qua, là một chiếc khăn quàng cổ đan tay, qua năm mới thời tiết vẫn còn lạnh.

Hứa Hủ của tôi thật chu đáo.

Tôi luôn tính toán trong đầu, đến lúc đó sẽ tỏ ra đặc biệt bất ngờ, đặc biệt thích.

Sẽ đeo mỗi ngày.

Hứa Hủ chắc chắn sẽ rất vui.

Tán gẫu xong bà ấy mới nói chuyện chính, “Viên Viên nói gọi cho con rất nhiều cuộc mà con không nghe, con đang làm gì vậy?”

“Bận.”

“Dạo này con có gì mà bận.”

“Con cần phải báo cáo mọi chuyện sao?”

Bà ấy cười lạnh một tiếng, “Có phải là cùng một chuyện với việc con chạy ra ngoài đêm giao thừa không?”

Ngón tay khựng lại, khi tôi ngẩng đầu lên đã mang theo sự cảnh cáo, “Mẹ đừng quản chuyện của con.”

“Chuyện nhỏ nhặt, mẹ lười quản, nhưng con đừng quên con họ gì tên gì, nên làm gì.”

Tôi im lặng không nói gì.

“Tưởng Thiếu Du vì một người tình mà cãi nhau long trời lở đất với gia đình, ngay cả nhà họ Lê cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng thì tan vỡ.”

“Kết quả thì sao, cậu ấy và cô người tình nhỏ đó lại tốt với nhau được mấy năm?”

“Lại còn làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy, bây giờ nhà họ Lê đâu đâu cũng gây khó dễ cho nhà họ Tưởng.”

“Có nhớ trong giới người ta cười nhạo cậu ấy thế nào không?”

“Ngay cả con cũng nói cậu ấy chỉ là một thằng ngu.”

Tôi cúi mắt cười cười, “Tự dưng nói chuyện này làm gì ạ?”

“Mẹ sợ con hồ đồ.”

Bản thân tôi nào có không sợ.

“Chỉ là chơi bời thôi, đến lúc con tự sẽ xử lý.”

Biểu cảm của mẹ tôi hơi thả lỏng, nhưng vẫn cảnh cáo tôi thêm một câu, “Từ nhỏ đến lớn con rất thông minh, chưa từng làm mẹ phải lo lắng.”

“Con người sống, bỏ đi phần cảm tính đó, giữ vững lý trí, mới không mắc sai lầm.”

Tiếng chuông báo động lại vang lên trong đầu tôi, kéo tôi trở lại vài phần.

Tôi nói, “Con biết rồi, mẹ.”

Tôi nhìn bà ấy rời đi, suy nghĩ lộn xộn một lúc, vẫn không nhịn được lại gửi tin nhắn cho Hứa Hủ, “Không phải nói hôm nay đến đón tôi tan làm, để tôi xem tài lái xe của em à, người đâu?”

Cậu ấy nói, “Bệnh viện đột nhiên có việc bảo tôi đến một chuyến.”

“Được rồi, không sao.”

Có sao, thực ra, có chút thất vọng.

 

back top