Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 52

 

Chương 52: Lạnh lạnh

“Lão công, ngươi đang nói cái gì nha, này đó đều là ta hành lý nha!”

Bị mấy cái phối hợp sư thay phiên khen khen, quần áo càng đề cử càng nhiều, hắn phát hiện căn bản tuyển không ra muốn mang cái gì, cuối cùng vẫn là quyết định toàn bộ đóng gói, dù sao cũng chỉ tám rương hành lý thôi.

Hoắc Duật Hoành cứng đờ mà lặp lại: “Này đó.”

Ôn tiểu thỏ mãnh mãnh gật đầu: “Là nha là nha!”

Tính, lão bà nói cái gì chính là cái đó.

Hoắc Duật Hoành: “Ân.”

Đoàn người phân thành ba chuyến xuất phát, trước tiên phải bay đến sân bay quốc tế gần hải đảo, rồi từ đó ngồi trực thăng đến tiểu đảo của Ôn Duẫn An.

Buổi chiều ba giờ, hắn cùng Hoắc Duật Hoành là người cuối cùng đặt chân lên đảo, bảy người khác đã đến từ sớm.

Hai người mới vừa bước xuống trực thăng liền bị vây quanh.

Ôn Duẫn An thuần thục mà chào hỏi: “Ba ba, mụ mụ! Đại ca, nhị ca, tam ca!”

“Tới là tốt rồi, một đường có mệt không?”

“Còn hảo, lão công hắn chiếu cố ta rất tốt, không mệt!”

“Kia Tiểu An có muốn tam ca ôm một cái không? Tam ca rất nhớ ngươi, để tam ca nhìn xem có gầy không.” Ôn Kỳ Dã xoa xoa tay.

“Hảo nha!” Hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng chưa kịp để Ôn Kỳ Dã ôm, đã bị Hoắc Duật Hoành tay mắt lanh lẹ xách sang bên mình.

Ôn Kỳ Dã: “……” Đáng giận a.

“Hảo, đừng náo loạn nữa. Tiểu Bảo có đói bụng không? Ba ba bảo quản gia chuẩn bị chút đồ ăn nhé?”

“Không đói bụng lạp, còn sớm như vậy đâu, hơn nữa vừa rồi lão công uy ta ăn đến no no rồi!”

Hoắc Duật Hoành: “……”
Những người khác: “……”

Thỏ ngôn không cố kỵ… thỏ ngôn không cố kỵ…

Ôn Đình Yến xấu hổ ha ha hai tiếng, nhanh chóng giục bọn họ về phòng nghỉ.

Hành lý đã được đưa đến phòng thay đồ chuyên dụng, hôm nay đảo lệch múi giờ, cũng không sắp xếp nhiều hoạt động. Hai nhà chỉ ăn một bữa tối đơn giản. Ôn Duẫn An nhớ đến ngày mai có thể đi chơi, sớm đã đi ngủ.

Sáng hôm sau, hải đảo ấm áp, mở mắt ra liền tràn ngập biển xanh trời xanh.

Ôn Duẫn An tỉnh lại trong lòng ngực Hoắc Duật Hoành, ngơ ngác nhìn qua cửa sổ sát đất, nơi xa là sóng trắng xóa vỗ bờ cát dài.

Hắn bắt đầu nghịch, đưa tay chọc chọc mặt Hoắc Duật Hoành.

Hoắc Duật Hoành đôi mắt còn chưa mở, theo bản năng liền hỏi: “Sao vậy?”

“Lão công, ta muốn phơi nắng.”

“Ân, vậy thì phơi. Ăn cơm trước đã.”

“Ngươi giúp ta bôi kem chống nắng nga?”

Trước kia hắn từng muốn phơi nắng, nhưng lại sợ đen, cũng không muốn để người ngoài chạm vào người mình, cảm thấy quái dị nên thôi. Nhưng hiện tại có Hoắc Duật Hoành – Alpha, bạn lữ của hắn – thì khác.

“Ngươi là Alpha của ta, đây là chuyện ngươi có thể làm!” Hắn nói một cách hợp tình hợp lý.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Hoắc Duật Hoành ngẩn ra, rồi gật đầu: “Hảo.”

Ăn sáng xong, từ chối lời mời của mấy ca ca, Ôn Duẫn An kéo Hoắc Duật Hoành vào phòng thay đồ.

Hắn nghênh ngang lấy ra một mảnh vải nhỏ cùng vài sợi dây, xoay xoay: “Có phải rất đẹp không nha?”

“Bảo bảo… đây là cái gì?”

“Quần áo của ta nha!”

“Ân, đẹp.” (Có điểm không ổn.)

Hoắc Duật Hoành hoảng thần. Kia căn bản chỉ là mấy sợi dây buộc cùng một miếng vải nhỏ xíu, nhân loại thật sự có thể mặc sao?

Ôn Duẫn An mặc kệ, nhét đồ vào tay hắn, rồi bắt đầu thoát áo ngủ. Trải qua nhiều lần mưa gió, hắn ở trước mặt Hoắc Duật Hoành càng ngày càng không kiêng kỵ, giống như mặc kệ hắn chết sống.

“Chờ một chút—” Làn da trắng nõn tinh tế của tiểu thê tử lộ ra, Hoắc Duật Hoành hoa mắt, đầu nóng lên, “Bảo bảo, ngươi đang làm gì?”

“Ta muốn bôi kem chống nắng nha!” Ôn Duẫn An bò lên đệm, chỉ vào chai lọ bên cạnh, “Lão công, ngươi giúp ta, ta muốn đi phơi nắng.”

Hoắc Duật Hoành khí huyết dâng lên, trong lòng dâng lên ghen tuông, không biết trước kia rốt cuộc ai đã từng làm chuyện này cho hắn. Nếu biết, nhất định sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.

Hắn hít sâu một hơi, giả vờ thản nhiên: “Bảo bảo, trước kia ai giúp ngươi bôi?”

Ôn Duẫn An vô tư đáp: “Trước kia còn chưa ai bôi nha, cho nên lão công nhanh lên đi, ta muốn phơi lâu một chút!”

Tâm tình Hoắc Duật Hoành lập tức tốt lên: “Ân.”

Ôn Duẫn An gấp gáp chỉ đạo hắn phải bôi thế nào. Chất kem mát lạnh lan trên bàn tay to, vừa chạm vào da lưng mẫn cảm, tiểu Omega không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

“Ân? Ta làm sai sao? Xin lỗi bảo bảo.” Hoắc Duật Hoành căng thẳng, lo mình vụng về.

“Ân… không có việc gì, nhanh lên đi.” Hắn đỏ mặt, thầm nghĩ, vì cái gì lão công cái gì cũng thích xin lỗi như vậy.

“Hảo.”

Hoắc Duật Hoành tận lực ôn nhu, từng chút từng chút bôi xong lưng, rồi tiểu Omega mông dẩu lên, xoay người đối diện hắn.

Hắn quá xinh đẹp.

Hoắc Duật Hoành nhắm mắt, lại luyến tiếc mở ra: “… Phía trước cũng muốn bôi?”

“Đương nhiên muốn nha! Tia tử ngoại rất mạnh, ta không muốn biến thành tiểu hắc thỏ.”

Alpha hầu kết lăn lăn, giọng nói khàn thấp: “Hảo.”

Hắn cố gắng giữ lý trí, chỉ đàng hoàng bôi, không dám có ý khác.

Ôn Duẫn An run run, eo nhỏ bị bàn tay to giữ chặt, ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt vàng kim trầm thấp kia.

“Bảo bảo, đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ xong.”

Hắn rốt cuộc hiểu tại sao mụ mụ lại dặn không được để người khác làm việc này. Ân… quả thật không thể cho người ngoài. Nhưng đây là Hoắc Duật Hoành, cho nên không sao.

Cuối cùng bôi cả hai đùi, toàn bộ chuẩn bị xong, hắn thay bộ quần áo mới, xoay vòng vài cái trước mặt Hoắc Duật Hoành: “Lão công, giúp ta buộc chặt dây lưng ở eo nha? Cảm ơn lão công ~”

Lý trí của Hoắc Duật Hoành đã hoàn toàn sụp đổ, suýt nữa buột miệng đáp “Cảm ơn bảo bảo”. Hắn khàn giọng: “Ân, không cần cảm ơn, đây là việc ta nên làm.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Ôn Duẫn An ôm lấy cánh tay hắn, ngọt ngào dán sát.

Mùi tin tức tố pha lẫn hương kem chống nắng tràn ngập, khiến Hoắc Duật Hoành cứng ngắc như khúc gỗ.

“… Bảo bảo, ngươi đi trước.”

“Như thế nào lạp?”

“Quá nóng… ta đi tắm rửa một chút, rất nhanh.”

“Kia ta chờ ngươi nha!”

“…… Không cần.”

back top