Chương 16 – Đại Lão Hổ
Đột nhiên, trong lòng Ôn Duẫn An xuất hiện chút khẩn trương. Không đúng! Hoắc Duật Hoành là lão công của hắn, hắn không cần phải lo lắng!
Nhưng mắt hắn vẫn dõi theo từng động tác của Hoắc Duật Hoành trên giường. Giường lớn là vậy, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn khiến hắn cảm thấy xa xôi. Dù họ đã kết hôn, nhưng dường như vẫn cần một ranh giới nhỏ để dán dán nhau.
Hoắc Duật Hoành nhẹ nhàng phát ra một chút tin tức tố, trấn an thần kinh của hắn trong không gian lạ. Giọng trầm thấp của Alpha vang lên, mang theo cảm giác an toàn:
“Nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Khác với ban ngày trong tiệc hôn lễ, lần này Hoắc Duật Hoành kiểm soát tốt, tin tức tố vừa đủ để tạo cảm giác an toàn, không khiến hắn nóng nảy. Ôn Duẫn An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác dễ chịu.
Một lúc sau, hắn lại mở mắt, nghi hoặc: “Ngủ trước xem điện thoại thật sự sẽ biến xấu sao?”
Hoắc Duật Hoành im lặng, nhìn lông mi dài phe phẩy, Ôn Duẫn An tiếp tục nói: “Trước kia ta cũng xem điện thoại mà, ta không xấu đâu!”
Hoắc Duật Hoành nhún vai, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vì đó là quá trình tích tiểu thành đại, không phải trong nháy mắt xảy ra. Ngươi có thể từ giờ ngăn chặn nó phát sinh.”
Ôn Duẫn An “Úc… hảo đi ~” rồi lại mềm mại trò chuyện:
“Tiên sinh, người khác nói, thê tử xinh đẹp, trượng phu vinh quang, nên ta sẽ luôn xinh đẹp.”
“Ân, luôn xinh đẹp, sau đó sao?”
“Trượng phu cũng vậy, trượng phu xinh đẹp, ngươi hiện tại rất soái, không cần xem điện thoại trước khi ngủ, không cần biến xấu, ta không cần xấu trước Alpha tiên sinh.”
Ngữ khí nghiêm túc, lễ phép, mang theo một loại nhún nhường, thiếp tình. Hoắc Duật Hoành khóe miệng nhếch một chút: “Hảo.”
Ôn Duẫn An an tâm nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng vẫn không quen, lăn đi lộn lại, đắp chăn rồi lại trộm xốc lên, phát ra âm thanh sột soạt. Hắn quen ôm thú bông từ nhỏ, giờ không có thì ngủ không được.
Hoắc Duật Hoành nhìn động tác nhỏ nhắn của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ không được sao?”
Ôn Duẫn An ló đầu ra khỏi chăn: “Ngươi cũng chưa ngủ à?”
“Ân, ngủ không được.” Hoắc Duật Hoành lặng lẽ rũ mắt: “Ta tưởng mình là con thỏ, không ôm nó sẽ ngủ không được.”
Những chú thỏ bông hắn nuôi lâu năm mang lại cảm giác an toàn, và giờ, Hoắc Duật Hoành nhận ra tiểu Omega cũng thế.
“Hảo, ngày mai về nhà chúng ta, đem chúng nó về nhà, được không?” Hoắc Duật Hoành mềm lòng.
Ôn Duẫn An hứng khởi: “Tiên sinh, chúng thật đáng yêu, ngươi sẽ thích, có khi cũng muốn ôm chúng ngủ!”
“Ân, bảo bảo có thể ngủ chưa?”
“Ta chưa ngủ được đâu! Tiên sinh, ngươi ngủ trước đi.”
Hoắc Duật Hoành lần đầu cảm nhận được sự kiên nhẫn vô tận, thỏ con quấy cả đêm mà hắn vẫn không một chút giận dữ. Cuối cùng, hắn xốc chăn: “Lại đây, ôm tay ta ngủ được không?”
Ôn Duẫn An vui mừng: “Ân ân!” và nhảy vào chăn, ôm chặt Hoắc Duật Hoành. Hắn cảm nhận được sức mạnh và độ chắc chắn của Alpha, cảm giác vô cùng an toàn.
“Tiên sinh, cứng quá!” Hắn chọc tay vào cơ bắp của Hoắc Duật Hoành.
Hoắc Duật Hoành bất đắc dĩ: “Hảo hảo, nói chuyện thôi.”
“Cái gì nha?”
“Không có gì, ngủ đi. Nếu không, đại lão hổ sẽ ra ngoài ăn ngươi luôn.”
Dù cố hù dọa, Ôn Duẫn An chẳng thèm quan tâm, bởi Hoắc Duật Hoành sẵn sàng để hắn ôm dán dán cả đêm. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta ngủ rồi,” rồi nhẹ nhàng hít thở đều.
Sau cả đêm, Hoắc Duật Hoành mới yên lòng – nhìn tiểu Omega ngủ ngoan, mềm mại bên cạnh, tay vẫn ôm lấy mình, hoàn toàn tin tưởng, hắn cảm thấy trong lòng vừa lạ vừa ấm áp, dù trước kia chưa từng có kinh nghiệm gần gũi như vậy.
Khi Hoắc Duật Hoành chuẩn bị ngủ, trời đã gần sáng, nhưng Ôn Duẫn An vẫn không chịu buông tay, còn túm lấy cổ áo Hoắc Duật Hoành, thỏ tai mềm mại, khiến Hoắc Duật Hoành chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng “Lạch cạch” nhẹ trên người mình.