Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 1

 

Chương 1: Phân hoá

【Song nam chủ ABO, song khiết, niên thượng, có yếu tố hư cấu】
【Hoắc Duật Hoành (27 tuổi) x Ôn Duẫn An (19 tuổi), chênh lệch chiều cao, hình thể, tuổi tác, song hào môn, Alpha-Hổ x Omega-Thỏ, hơi thú tính】
【Công trưởng thành, ổn trọng, sủng thê, cha hệ x × xinh đẹp, tiểu thiếu gia O, 1v1 cưới trước yêu sau, ngọt sủng, bá đạo kiều, không hủy không nghịch】


Cuối mùa thu, tại thành phố A, lễ đường chính của Học viện La Đức.

Không khí thoang thoảng hương thơm dịu dàng, Ôn Duẫn An ngồi hàng đầu, ngẩng đầu hít một hơi, như đang thưởng thức hương hoa thoang thoảng.

Động tác nhỏ này khiến ánh mắt cậu vô tình gặp Hoắc Duật Hoành — một Alpha với đôi mắt sắc lạnh và ánh nhìn nghiêm nghị trên bục lễ.

Nhận ra ánh mắt Alpha, Ôn Duẫn An khẽ vén tóc, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

Hương thơm trong không khí ngày càng nặng, tràn đầy sự cuốn hút như sóng triều, khiến cậu cảm thấy một cơn mệt mỏi nhẹ nơi gáy, đầu óc lơ mơ, và một chút khó chịu lan tỏa.

Hôm nay, Ôn Duẫn An chỉ đi tham dự buổi tọa đàm cùng vài người bạn. Trong gia đình cậu có ba người anh trai Alpha, được cưng chiều từ nhỏ, không phải lo chuyện thừa kế phiền phức, nên từ nhỏ cậu đã quen sống nhàn nhã. Vì vậy, buổi tọa đàm này cậu không mấy hứng thú.

Tuy vậy, trước đám đông, cậu chỉ còn cách gượng nhìn lên bục lễ.

Trên bục là Hoắc Duật Hoành — người thừa kế tập đoàn Hoắc, tổng quản Học viện La Đức, và là con trai của viện trưởng Khương Quân.

Alpha này cao lớn, khuôn mặt sắc sảo, mang khí chất quyền lực trầm ổn. Giọng nói trầm ấm, vừa nghe đã thấy uy nghi, cực kỳ tự tin và điển trai.

Hoắc Duật Hoành vô tình nhìn đến Ôn Duẫn An — một thiếu niên nhỏ nhắn, xinh đẹp đến mức nổi bật giữa đám đông. Làn da trắng, đôi môi mềm mại, đôi má ửng hồng tự nhiên, đôi mắt long lanh như có nước, ánh nhìn ngây thơ nhưng thu hút.

Ôn Duẫn An vốn hơi mơ hồ, nhưng khi bị Alpha lạ mặt nhìn chằm chằm, cậu càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng đầu rũ xuống, buông lơi mấy lọn tóc, lộ ra cổ thanh mảnh, trắng trẻo.

Trong mắt Hoắc Duật Hoành, cậu không cố ý nhìn, chỉ là thiếu niên quá xinh đẹp, thật khó mà không chú ý. Hương thơm thanh khiết tỏa ra từ cậu càng khiến Alpha khó rời mắt.

Ôn Duẫn An thở gấp, mồ hôi mỏng trên thái dương, nhíu mày căng thẳng, không thể tập trung nghe nội dung tọa đàm.

Buổi tọa đàm kết thúc, máy bay trực thăng riêng đưa Hoắc Duật Hoành rời đi.

Ôn Duẫn An cùng bạn bè ra lễ đường, chuẩn bị đi lấy xe về chung cư.

“Tiểu An, cậu có khó chịu không?” Trịnh Đông Húc lo lắng hỏi.

Ôn Duẫn An lắc đầu: “Chỉ hơi nóng, không sao đâu.”

Nhưng cơ thể cậu bắt đầu nóng ran, tầm mắt mờ dần, bước đi nặng nề, hai đùi như bị chì đè xuống.


Bỗng nhiên, một Omega trong học viện đột ngột phân hoá, chuông báo động và thông báo vang khắp La Đức.

“Thông báo: Yêu cầu Alpha và Omega lập tức đến phòng cách ly để kiểm tra, tránh ảnh hưởng đến các học sinh khác. Vui lòng không tự ý hành động nếu chưa nhận thông báo mới.”

Ôn Duẫn An được đưa vào phòng y tế, nằm mơ màng trên giường, mặc dù đang yếu ốm, vẫn cực kỳ xinh đẹp, khiến mọi người vừa lo vừa muốn bảo vệ.

Các bác sĩ xung quanh trao đổi:

“Cậu không có hương vị phân hoá rõ ràng, nhưng đã xuất hiện triệu chứng bệnh lý, may mắn phát hiện kịp thời. Cần kiểm tra thêm, thông báo người nhà đến ngay.”

Ôn Duẫn An cảm thấy cổ đau nhức, mùi hương từ cơ thể vẫn tấn công cậu, và cuối cùng, cậu ngất đi hoàn toàn.

Các nhân viên y tế hốt hoảng: “Tiểu An ngất rồi!”

Sở Chiêu, một Alpha, gọi: “Các bạn học, vui lòng di chuyển ra ngoài để tránh ảnh hưởng Tiểu An.”

Trong vài phút, một đội máy bay trực thăng đến, đưa ba anh trai của Ôn Duẫn An — Ôn Kỳ Duệ, Ôn Kỳ Triết, Ôn Kỳ Dã — đến kịp thời.

Khi tỉnh lại, Ôn Duẫn An thấy cha mẹ và ba người anh đứng bên giường, bao quanh bởi bác sĩ và hộ lý. Phòng bệnh sang trọng nhưng chật chội bởi sự xuất hiện của bốn Alpha và một Omega.

Cậu tự hỏi: “Sao lại đông người thế này…?”

 

back top