HÀO MÔN ĐẠI GIA CƯỚP TÔI TỪ TAY HÔN PHU ALPHA XẤU XA

Chương 77:Phiên Ngoại 4

Năm Hạ Lan Sanh 21 tuổi, là năm thứ hai cậu theo học ở Los Angeles.

Bộ phim điện ảnh cậu đóng là 《Hắn Thấy Ánh Sáng》 đã thu về danh tiếng sau khi công chiếu năm ngoái, thành công được gửi đến ban tổ chức Giải thưởng Kim Tường Vi để bình chọn.

Vào ngày trao giải 15 tháng 1, cậu vẫn đang ở trường học tại Los Angeles, Mỹ, không có thời gian đến nhận giải. Cậu đành nhờ Vương Văn Thâm giúp cậu nhận giải về, nếu có.

Lời này của cậu làm Vương Văn Thâm không vui.

【 Vương Văn Thâm: Hạ Lan Sanh cậu không tin mình thì thôi, cậu dám không tin tôi sao? Tôi đã nói rồi, theo tôi thì đảm bảo cậu sẽ giành Nam chính xuất sắc nhất, đợi tôi lấy cúp về cho cậu! 】

Hạ Lan Sanh nhìn tin nhắn của hắn, cười cười, không để tâm chuyện này. Cậu đeo tai nghe ngồi bên cửa sổ nhìn xuống phố cảnh Los Angeles, sau đó vùi đầu vào tài liệu ghi chép và vẽ vời.

Mặt trời ở ngay trước mắt cậu, tại đường chân trời của thành phố, chậm rãi lặn xuống. Khi trời tối dần, cậu cũng vừa lúc hoàn thành bản vẽ. Cậu thao tác trên máy tính một chút, vẫn theo dõi buổi lễ trao giải cuối cùng trên mạng.

Quả nhiên đúng như lời Vương Văn Thâm nói, giải Nam chính xuất sắc nhất thật sự được trao cho cậu. Không chỉ vậy, cậu còn giành thêm giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Hạ Lan Sanh không quá để tâm chuyện này, biết kết quả là được. Nhưng điều đó không có nghĩa những người khác cũng không để tâm.

Hạ Lan Sanh chỉ là một diễn viên mới vừa bước chân vào giới nghệ thuật, tác phẩm tiêu biểu lại thiếu thốn đến đáng thương, chỉ có duy nhất một bộ phim điện ảnh này. Kết quả, một giải thưởng quan trọng như vậy lại cô độc trao cho cậu.

Chuyện này gây ra một làn sóng lớn cả trong và ngoài nước.

Dưới Weibo của Hạ Lan Sanh đổ xô đến không ít người hâm mộ của các nhà khác. Rốt cuộc trong giới giải trí này, ai mà không phải tiền bối của Hạ Lan Sanh? Dựa vào đâu tiền bối không đoạt giải, ngược lại bị một người mới như cậu cầm đi?

Mọi người vốn dĩ muốn bới móc xem Weibo của cậu có điểm nào có thể công kích không, nhưng kết quả phát hiện Weibo của cậu vô cùng sạch sẽ.

Chỉ có ba bài viết, lần lượt là: chia sẻ tuyên truyền phim, một bộ ảnh thương mại, và bài chia sẻ việc đoạt giải hôm nay. Mỗi bài đều có văn án cực kỳ ngắn gọn. Trong một lúc, họ thật sự không tìm thấy điểm nào có thể công kích.

Bất quá, không lâu sau họ đã tìm được hướng đi:

# Bóc trần Hạ Lan Sanh: Đằng sau một bước thành thần, là thực lực hay là “Ba ba tốt” #

Cái tag này giống như một đốm lửa nhỏ, nhanh chóng châm ngòi sự nghi ngờ và bất mãn đọng lại, lan truyền điên cuồng trên các nền tảng mạng xã hội lớn.

Ba chữ “Ba ba tốt” trở thành vật chứa hoàn hảo nhất cho tất cả sự ác ý và phỏng đoán. Người hâm mộ không cần chứng cứ xác thực, chỉ cần một lý do có thể giải thích cho sự thành công phi lý này.

Cho dù có người đưa ra nghi vấn, nhưng chỉ cần bị chụp cho cái mũ là fan của Hạ Lan Sanh, liền có thể dìm tất cả nghi ngờ của họ xuống. Cuối cùng, tiếng nói của phe đối lập trở nên ngày càng yếu ớt.

【 1L: Tôi đã bảo mà, một người mới, dựa vào đâu song giải trong tay? Hóa ra cũng có “Cha nuôi”! 】

【 2L: Mấy giải thưởng nước ngoài này vốn dĩ là do tư bản quyết định. Tưởng chừng cúp Kim Tường Vi này có chút hàm lượng vàng, không ngờ ( đổ mồ hôi hạt ) 】

【 3L: Điều tra bối cảnh hắn đi, tài nguyên này tốt quá mức rồi. Tôi xem bộ ảnh trên Weibo hắn mặc là hàng may đo cao cấp đúng không? Thương hiệu nào lại cho một ngôi sao mới debut mượn chứ? 】

【 4L: Đau lòng cho ca ca nhà tôi. Ca ca nhà tôi kiên trì nhiều năm như vậy, kết quả lại bị loại người này cướp mất. Bộ phim hắn đóng, tôi cũng xem rồi, đây là lịch sử à? Không phải, ý tôi là, đây là cái gì? 】

Các loại tin đồn đen về Hạ Lan Sanh bắt đầu xuất hiện không ngừng. Có người phóng đại chiếc đồng hồ danh tiếng đắt giá trên cổ tay cậu thỉnh thoảng bị chụp được. Có người phân tích chiếc áo khoác nhìn có vẻ đơn giản nhưng giá cả đắt đỏ cậu mặc khi fan tình cờ gặp ở sân bay. Tất cả những điều này đều trở thành bằng chứng Hạ Lan Sanh làm “con nuôi” cho tư bản.

Mạch logic cực kỳ đơn giản thô bạo: Bạn trẻ, đẹp, đột nhiên vứt các tiền bối nhiều năm trong ngành ra phía sau, vậy nhất định bạn đã đạt được bằng thủ đoạn không trong sạch. Bằng không, tại sao bạn không chứng minh bản thân mình?

________________________________________

Tài khoản Weibo của Hạ Lan Sanh được giao cho đội ngũ quản lý. Ở nước ngoài cậu không mở tài khoản, vì vậy chuyện xảy ra trong nước, cậu không phát hiện ra kịp thời. Cậu dựa trên sô pha, đắp sách lên mặt, suýt chút nữa ngủ quên.

Điện thoại đặt trên bàn trà rung hai tiếng, màn hình sáng lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

Quyển sách trượt khỏi mặt cậu. Hạ Lan Sanh chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, vươn tay mò lấy điện thoại. Ánh sáng màn hình hơi chói mắt trong phòng lờ mờ. Cậu nheo mắt nhìn qua, giữa mày mang theo chút lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.

【 Yến ca: Trong nước hơi ồn ào, đừng xem nha. 】

Cơn buồn ngủ của Hạ Lan Sanh lập tức tan biến hơn nửa. Văn Nhân Yến không bao giờ b.ắ.n tên không đích. Việc anh đặc biệt gửi tin nhắn dặn dò thường có nghĩa là mọi chuyện đã vượt quá phạm vi thông thường.

Cậu ôm điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, không vội vàng đi xem mạng xã hội trong nước, mà trước tiên nghiêm túc trả lời Văn Nhân Yến.

【 Sanh Sanh: Dạ. 】

【 Sanh Sanh: Yến ca cũng không cần xem, không có gì đâu ạ. 】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu dựa trên sô pha, thở phào một hơi, dường như muốn giải phóng trước những cảm xúc có thể ập đến.

Cậu chuyển sang Weibo, vòng tròn tải lại xoay vài giây, sau đó thông báo tin nhắn bùng nổ và lượt @ ùn ùn kéo đến. Điện thoại thậm chí bị lag một chút.

Cậu trực tiếp click vào bảng tìm kiếm nóng. Tiêu đề treo tên cậu đập vào mắt, nhảy vọt vào top 10 bảng giải trí, hơn nữa độ nóng này vẫn đang chậm rãi tăng lên.

Cậu bình tĩnh xem những lời tranh cãi gay gắt và phỏng đoán ác ý về mình. Những từ ngữ sắc bén kia rơi vào mắt cậu, nhưng không hề kích thích bất kỳ sự tức giận hay uất ức nào.

Mãi đến khi, thấy có người biện hộ gay gắt cho cậu, tranh cãi với những bình luận ác ý qua lại, mày cậu lúc này mới hơi nhăn lại, không muốn nhìn thấy người khác chịu tổn thương vì cậu.

Cậu thoát khỏi Weibo, chuyển lại về giao diện trò chuyện. Người yêu thương cậu mới là người cậu thực sự để tâm. Ngoài ra, người khác nói bao nhiêu cũng không thể ảnh hưởng đến chính cậu.

【 Sanh Sanh: Đã thấy một chút, không ảnh hưởng gì đến em đâu ạ. 】

【 Sanh Sanh: Chỉ là hy vọng họ đừng lãng phí thời gian vào người họ không thích, làm chút chuyện khiến bản thân vui vẻ mới tốt ạ. 】

Tin nhắn Văn Nhân Yến rất nhanh hồi âm.

【 Yến ca: Không phải bảo em đừng xem sao? Không ngoan chút nào nha. 】

Hạ Lan Sanh nhìn tin nhắn hiện ra trên màn hình điện thoại, không nhịn được cười khẽ thành tiếng. Ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình.

【 Sanh Sanh: Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà . 】

【 Sanh Sanh: (Tiểu mèo đối tay chỉ.jpg) 】

【 Sanh Sanh: Không sao đâu, lời họ nói giống như gió, có thể thổi bay cửa sổ, nhưng không thể thổi vào trong nhà ạ. 】

Văn Nhân Yến tạm dừng một lát. Từ lời nói của Hạ Lan Sanh, anh có thể nhận thấy cảm xúc của Omega quả thật bình tĩnh như cậu nói, nhưng vẫn không yên tâm.

Hạ Lan Sanh vẫn đang chờ đợi hồi âm từ phía đối diện. Lịch sử trò chuyện trên màn hình lập tức chuyển thành giao diện mời gọi video call, cùng với tiếng chuông nhu hòa độc quyền của Văn Nhân Yến, vang lên trong phòng yên tĩnh.

Cậu giật mình, ý cười tỏa ra trong mắt, lập tức ấn nút Nghe.

Màn hình sáng lên, thân ảnh Văn Nhân Yến xuất hiện ở đầu dây bên kia. Bắc Kinh hiện tại là ba giờ chiều. Bóng dáng anh dường như đang ở bên ngoài, ánh sáng rất mạnh, không nhìn rõ biểu cảm Alpha, chỉ có thể thấy hình dáng hơi mơ hồ.

“Yến ca.” Hạ Lan Sanh mở lời trước, giọng nói mang theo chút mềm mại vì mới tỉnh ngủ chưa lâu. Cậu dựa điện thoại vào lưng ghế sô pha, còn mình thì ngồi khoanh chân trên thảm, cằm tựa vào cạnh sô pha. Góc độ này làm cậu trông đặc biệt ngoan ngoãn.

Ánh mắt Văn Nhân Yến xuyên qua màn hình, kiểm tra tỉ mỉ một vòng trên mặt cậu, như đang xác nhận điều gì. Một lát sau, anh mới chậm rãi mở lời, “Vẫn xem rồi sao?”

Giọng nói anh truyền đến qua điện thoại, chứa đựng nhiều cảm xúc hơn văn tự, nhưng lại có chút lệch lạc.

Chưa nhìn thấy người thì còn đỡ, nhìn thấy người rồi, Hạ Lan Sanh có chút chột dạ, theo bản năng mím môi, sau đó khẽ khàng thừa nhận, “... Chỉ nhìn thoáng qua thôi.”

Giọng nói nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy. Cậu dừng lại một chút, lập tức lớn giọng bổ sung: “Những chuyện họ nói chẳng liên quan gì đến em cả, em thật sự không sao đâu.”

Văn Nhân Yến nhìn bộ dáng cố gắng giải thích của cậu, tia nghiêm trọng nhỏ bé đến khó phát hiện trong mắt anh tiêu tan, khóe miệng kéo theo một độ cong cực nhạt: “Thật sao? Vậy vừa rồi ai vẫn luôn nhíu mày?”

Hạ Lan Sanh chớp chớp mắt: “Sao anh biết —”

Lời cậu còn chưa dứt, bỗng nhiên phản ứng lại: “... Yến ca, anh lại lén lút xem em sao?”

Văn Nhân Yến ở đầu dây bên kia không phủ nhận, chỉ cầm ly nước trong tầm tay lên uống một ngụm, mới nói: “Chỉ là vừa lúc muốn xem em đang làm gì, để tránh em lén khóc sau lưng anh.”

Hạ Lan Sanh quay đầu lại nhìn chiếc camera thông minh không chớp mắt ở góc sô pha, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “À... cái đó hả.”

“Ừm.” Văn Nhân Yến đặt ly nước xuống, ánh mắt một lần nữa tập trung vào người cậu, “Cho nên, thấy những thứ đó, thật sự không sao?”

Hạ Lan Sanh nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cũng thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc gật đầu, “Vâng, không sao.”

Cậu nghĩ nghĩ, cố gắng diễn đạt bằng lời, “Em biết em là ai, em biết em đang làm gì.” Cậu nhìn về phía Văn Nhân Yến trên màn hình, đôi mắt long lanh, “Em cũng biết Yến ca ở đâu.”

Vì vậy, bão táp ồn ào bên ngoài không thể làm cậu lạc lối, bởi vì cậu biết rõ tất cả những gì xảy ra bên cạnh mình.

Văn Nhân Yến lặng lẽ lắng nghe, ánh sáng màn hình chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh không nói gì, nhưng hơi thở quanh thân dường như dần dần mềm mại xuống.

Một lát sau, anh mới nói khẽ: “Được.”

Alpha chuyển giọng. Anh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình. Kể từ khi đưa Hạ Lan Sanh đi du học, đồng hồ trên cổ tay anh cũng đã đổi thành một chiếc hai múi giờ. “Đã 11 giờ rồi, đi ngủ đi.”

Đầu dây bên kia, Hạ Lan Sanh quả thật cảm thấy một trận buồn ngủ ập đến. Cậu ngáp một cái nhỏ, khóe mắt ứa ra một chút nước mắt sinh lý, “Ừm.” Cậu lơ mơ đáp lời, nhưng lại có chút luyến tiếc ngắt cuộc gọi, “Yến ca, anh thì sao?”

“Anh phải về công ty.” Giọng Văn Nhân Yến thả rất nhẹ, “Em lên giường ngủ đi, đừng cúp điện thoại, cho anh nhìn em.”

“Được.” Hạ Lan Sanh ôm điện thoại, ngoan ngoãn trèo lên giường, chui vào trong chăn. Cậu đặt điện thoại ngang bên gối, điều chỉnh thành một góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy Văn Nhân Yến. Ánh sáng màn hình nhu hòa chiếu lên mặt nghiêng của cậu.

Văn Nhân Yến không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Cơn buồn ngủ giống như thủy triều ấm áp bao phủ tới. Mi mắt Hạ Lan Sanh ngày càng trĩu xuống. Cuối cùng cậu mơ hồ nhìn Alpha đứng dậy, quay trở lại làm việc, hình ảnh màn hình cũng chuyển theo.

Tài xế luôn chờ dưới lầu. Văn Nhân Yến ngồi vào ghế sau xe, liền lấy máy tính ra bắt đầu xem các bản tin vắn buổi sáng. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chạm nhẹ vào màn hình máy tính thỉnh thoảng, cùng với tiếng hít thở rất nhỏ nhưng rõ ràng từ tai nghe bên tai trái anh. Buổi tối yên tĩnh của Los Angeles cũng hòa nhập vào buổi chiều của anh bằng cách này.

Đến công ty, thang máy thẳng lên tầng cao nhất. Thư ký đã chờ sẵn một bên, chuẩn bị báo cáo lịch trình buổi chiều. Văn Nhân Yến bước đi không ngừng, vừa đi về phía văn phòng, vừa nghe thư ký báo cáo ngắn gọn hiệu quả cao, thỉnh thoảng gật đầu ra lệnh một hai câu.

Tất cả nhân viên gặp anh đều cung kính chào hỏi, đồng thời cũng chú ý thấy chiếc tai nghe Bluetooth màu đen mà tổng tài luôn đeo ở tai trái hôm nay.

Mọi người kinh ngạc trong lòng, nhưng không ai dám hỏi, chỉ ngầm đoán, có phải là đang học tập cái gì mới không. #Người giỏi hơn bạn đều đang học tập, bạn có tư cách gì mà lười biếng?#

Văn Nhân Yến dừng lại bước chân trước khi bước vào phòng họp, dặn dò trợ lý Hà Hủ của mình: “Những thứ anh vừa chia cho cậu, giải quyết xong trong tối nay, làm được không?”

Hà Hủ gật đầu đồng ý. Công ty cũng cần luôn chú ý đến hướng gió trên mạng, tiến hành làm sáng tỏ và giải thích đối với tin đồn tiêu cực. Đốc thúc phòng Xã giao giải quyết giải trí tiêu cực, là một phần công việc chức trách của anh ta. Chuyện này cũng không tính khó giải quyết.

back top