67. Ghen
Một cảm giác khó tả, mang theo sự chua xót và nóng nảy đột nhiên bùng lên trong lòng Văn Nhân Yến, dữ dội hơn lúc nãy gấp mười lần.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chìm xuống ngay lập tức, cuồn cuộn sự bực bội và khó chịu vì bị hoàn toàn bỏ quên. Anh âm thầm nhìn Bạch Dư Thần, cái đầu đang ghé sát màn hình của Hạ Lan Sanh, hưng phấn đến mức rung đùi.
Sự tự an ủi lúc nãy, "Thôi kệ, em ấy vui là được," giờ phút này có vẻ nhạt nhẽo và vô dụng đến thảm thương.
Anh im lặng kéo chiếc ghế ra hoàn toàn, động tác mang theo chút cứng nhắc khó nhận thấy, sau đó không nói lời nào ngồi xuống vị trí bên cạnh Hạ Lan Sanh.
Thân hình cao lớn hoàn toàn dựa vào lưng ghế, đôi chân dài đan chéo. Áp suất thấp vốn có xung quanh anh ngay lập tức trở nên cô đặc hơn, cứ như lấy anh làm trung tâm, tạo thành một khối không khí lạnh vô hình.
Anh không nhìn về phía màn hình game đang hừng hực khí thế của hai người kia nữa, mà hướng mắt về phía cửa phòng. Đường cằm anh căng cứng, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Cái cảm giác bị "dụ dỗ đi mất" đầy buồn bã và sự "chua chát" vì bị lơ là, giờ đây xen lẫn vào nhau, tạo thành một thứ cảm xúc cực kỳ khó chịu, tràn ngập trong lồng ngực anh.
Bữa ăn này còn chưa bắt đầu, Văn Nhân Yến đã cảm thấy mình no bụng rồi. Sự ghen tuông khó gọi tên và cảm giác thất bại vì bị đánh bại bởi trò chơi, làm anh thấy mình hơi không rộng lượng.
Văn Nhân Yến hít sâu, tự điều chỉnh lại tâm trạng.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Khi Lâm Tinh Dã bước vào, không khí trong phòng có thể nói là quái lạ.
Bạch Dư Thần đang kéo một người chơi game bên cạnh, còn Văn Nhân Yến ngồi một bên, tuy mặt vẫn không biểu cảm nhưng rõ ràng là vô cùng khó chịu.
Lâm Tinh Dã ra hiệu hỏi anh.
Văn Nhân Yến khẽ nâng cằm, ý bảo hắn tự nhìn đi.
Lâm Tinh Dã nhìn theo hướng anh chỉ. Bạch Dư Thần vừa vặn phát ra một tiếng hoan hô, “Thắng rồi! Yes, Tiểu Hạ, cậu đúng là cứu tinh của tôi!”
Màn hình Hạ Lan Sanh cũng lập tức bị dòng chữ vàng rực chiếm giữ, chữ Chiến Thắng nằm ở giữa màn hình.
Dây thần kinh đang căng thẳng của cậu chợt thả lỏng. Dù chưa hiểu cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng cậu cũng bị cảm xúc của Bạch Dư Thần lôi cuốn.
Khóe miệng cậu tự nhiên cong lên một cung độ nhàn nhạt, nụ cười mang theo chút cảm giác thành tựu. Gương mặt vì vừa rồi tập trung và kích động mà còn phớt hồng.
“Cầm lấy, trả anh.” Hạ Lan Sanh lập tức đưa chiếc điện thoại còn mang hơi ấm trong tay trả lại Bạch Dư Thần, động tác mang theo sự nhẹ nhõm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu quay đầu lại, ánh mắt ngay lập tức hướng về Văn Nhân Yến đang ngồi bên cạnh. Mặt Alpha vẫn lạnh nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm đón lấy ánh mắt Hạ Lan Sanh nhìn tới, bên trong chứa chút hả hê nho nhỏ và sự mong đợi tìm kiếm lời tán thành.
Mọi sự ghen tuông và cảm giác thất bại đang cuộn trào đều bị ấn mạnh xuống đáy lòng Văn Nhân Yến ngay khoảnh khắc này.
Khóe miệng Văn Nhân Yến hơi nhếch lên, đường nét dịu dàng hơn trên gương mặt lạnh nhạt của anh. Anh không hề nói về sự khó chịu vì bị lơ là lúc nãy.
Anh chỉ dùng đôi mắt dường như có thể bao dung tất cả nhìn Hạ Lan Sanh. Giọng nói trầm thấp, ấm áp không nghe ra chút bất thường nào, bình tĩnh hỏi: “Chơi có vui không?”
Giọng anh không cao, nhưng lại kỳ lạ vượt qua dư âm hưng phấn của Bạch Dư Thần, rõ ràng truyền vào tai Hạ Lan Sanh.
“Vui ạ!” Hạ Lan Sanh gật đầu, ánh mắt cậu sáng hơn hai phần nhờ phản hồi tích cực của Văn Nhân Yến, “Lúc đầu hơi ngố, sau đó, hình như cũng thú vị lắm.”
Giọng nói cậu trong trẻo còn mang theo sự nhẹ nhõm sau khi chơi game.
Văn Nhân Yến nhìn thấy sự vui vẻ thuần khiết, không chút tạp niệm trong mắt cậu, chút khó chịu cuối cùng trong lòng anh cũng biến mất.
Thôi, anh nghĩ, sự sống động và nụ cười này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Bàn tay anh đặt dưới bàn, lặng lẽ đưa qua, nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay Hạ Lan Sanh đang đặt trên đùi. Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy những ngón tay hơi lạnh của đối phương.
“Vui là tốt rồi.” Ngón cái Văn Nhân Yến khẽ vuốt trên mu bàn tay cậu, giọng nói trầm thấp và chắc chắn, cứ như thể người vừa rồi ngồi bên cạnh tỏa ra khí lạnh, nội tâm ghen tuông cuộn trào không phải là anh vậy.
Bên cạnh, Bạch Dư Thần vẫn đang hớn hở kể lại thao tác của Hạ Lan Sanh cho Lâm Tinh Dã, toàn là những chi tiết thêm mắm thêm muối.
Lâm Tinh Dã thì chăm chú nghe Bạch Dư Thần nói chuyện, đồng thời, ánh mắt lại chuyển qua nhìn Văn Nhân Yến vừa rồi còn u ám giờ đã hết giận, đang nắm tay người ta. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười hiểu rõ.
Bữa ăn này, màn mở đầu quả là thú vị!
Trong tâm trạng vi diệu của riêng Văn Nhân Yến, bữa tối cuối cùng cũng kết thúc. Lúc sắp chia tay, Bạch Dư Thần đi đến trước mặt Hạ Lan Sanh, lấy điện thoại ra, đôi mắt sáng rực: “Tiểu Hạ Lan, thêm thông tin liên lạc đi? Lần sau lại cùng nhau chơi game! Tôi đưa cậu lên đỉnh!”
Thật ra, chẳng trách Bạch Dư Thần thấy Hạ Lan Sanh lại hưng phấn như chuột thấy gạo. Cứ nhìn hai người bạn lớn lên cùng nhau của hắn thì biết.
Văn Nhân Yến thì hoàn toàn không chơi game, cuộc sống ngoại trừ đi làm vẫn là đi làm. Lâm Tinh Dã, vì là bạn trai hắn, hắn có kéo vào chơi thì cũng là bất đắc dĩ, nhưng người này lại như thể không có khiếu chơi game, ván nào cũng kéo chân đồng đội.
Hạ Lan Sanh lần đầu chơi game đã có thể hạ gục kẻ địch, quả thật là ánh sáng trong kiếp game ảm đạm của hắn!
Hạ Lan Sanh theo bản năng liếc nhìn Văn Nhân Yến. Mặt Văn Nhân Yến không biểu cảm, chỉ hơi gật đầu, coi như đồng ý.
“Được.” Hạ Lan Sanh ôn hòa đồng ý, lấy điện thoại của mình ra.
Văn Nhân Yến nhìn hai người cúi đầu quét mã. Bàn tay đặt trên vai Hạ Lan Sanh khẽ bóp nhẹ, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản như không.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu vào phòng ngủ. Văn Nhân Yến đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi công ty. Anh đi đến mép giường, cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Hạ Lan Sanh đang vùi mình trong chăn mềm, ngủ yên bình.
Hạ Lan Sanh mơ màng cảm nhận được hành động của anh, đưa tay quàng qua cổ anh, hơi ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên mặt Alpha, sau đó nhắm mắt lại, lại đổ về phía gối.
Văn Nhân Yến cười. Ngay lúc anh ngồi dậy chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại Hạ Lan Sanh đặt trên đầu giường đang sáng liên tục.
Bước chân Văn Nhân Yến hơi chững lại.
Ngón tay thon dài của anh với tới, rất tự nhiên cầm lấy điện thoại. Màn hình không khóa, chỉ cần vuốt là mở. Vài tin nhắn mới đập vào mắt anh.
Anh vốn không muốn xem lịch sử trò chuyện của Hạ Lan Sanh, nhưng giờ vô tình đọc được, động tác dừng lại một chút.
【 Bạch Dư Thần: Tiểu Hạ Lan, mau xem bộ đồ game này, siêu đẹp, tôi tặng cậu! Chúng ta cùng chơi! 】
【 Bạch Dư Thần: Cái bản đồ hôm qua cậu làm quen chưa? Đừng lừa tôi, chúng ta đánh hai ván nữa! 】
【 Bạch Dư Thần: Vẫn chưa tỉnh hả? Thôi được, tôi lên mạng trước, cậu từ từ rồi vào. 】
【 Bạch Dư Thần: Tôi đang đợi cậu trong mưa trong gió.jpg 】
Tin nhắn liên tiếp, đặc biệt là cái biểu tượng cảm xúc quê mùa cuối cùng, quả thật như mọi khi, đúng phong cách của Bạch Dư Thần.
Giữa hai lông mày Văn Nhân Yến khẽ nhíu lại gần như không thấy. Đáy mắt lóe lên một tia khó chịu. Bạch Dư Thần chơi game không phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây anh đều không để tâm.
Nhưng hôm nay, trong lòng anh rất không thoải mái.
Ngón tay Văn Nhân Yến nhấn nhẹ vào nút bên cạnh chiếc điện thoại lạnh lẽo. Màn hình tắt ngúm ngay lập tức, cùng với tin nhắn của Bạch Dư Thần đều bị buộc phải khóa vào bóng tối.
Anh cúi mắt nhìn chiếc điện thoại bị chính tay mình làm tắt, giờ đang yên tĩnh nằm trên tủ đầu giường. Cuối cùng, anh chẳng làm gì thêm.
Chút bực bội vì sự độc chiếm bị xâm phạm này, xét cho cùng, không thắng nổi sự quan tâm tỉ mỉ theo thói quen đã ăn sâu vào lòng dành cho Hạ Lan Sanh.
Ánh mắt Văn Nhân Yến dừng lại ở góc dưới màn hình, chỗ cái biểu tượng nhỏ màu đỏ đang nhấp nháy báo sắp hết pin.
Anh gần như lập tức nghĩ đến, đôi mắt Hạ Lan Sanh luôn mang theo chút ngây thơ và mong đợi kia, có thể sẽ ánh lên chút thất vọng nếu điện thoại hết pin.
...
Anh thở dài không thành tiếng, tiếng thở dài nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, mang theo chút bất lực vì sự dung túng vô điều kiện này đối với bản thân.
Anh cúi người, quen thuộc cắm sạc cho điện thoại Hạ Lan Sanh, nhìn biểu tượng pin màu xanh lá cây tăng lên chậm rãi trên màn hình.
Anh ngồi thẳng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang được "tiếp sức", rồi nhìn Hạ Lan Sanh vẫn ngủ ngon lành trên giường, chẳng hề hay biết gì về tất cả.
Khuôn mặt anh dịu đi trong ánh nắng sớm.
Thôi kệ, để khỏi phải nhìn cái tên ngốc nghếch này, bị người ta nói vài câu đã chạy đi chiến đấu anh dũng, tỉnh dậy lại ôm chiếc điện thoại màn hình đen mà bất lực.
Làm xong tất cả những điều này, Văn Nhân Yến mới thực sự quay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, tiện tay, khẽ đóng cửa.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại tiếng thở đều đều và chiếc điện thoại đang sáng đèn báo sạc.