HÀO MÔN ĐẠI GIA CƯỚP TÔI TỪ TAY HÔN PHU ALPHA XẤU XA

chap 65

65. Linh Sam và Thảm Lông Cừu

“Làm khi nào vậy anh?” Hạ Lan Sanh nghĩ sao liền hỏi ra như vậy. Cậu có chút ngạc nhiên. Cậu đi đến, ngón tay tò mò chạm vào những sợi mây.

“Lúc em đi.” Văn Nhân Yến ánh mắt không rời màn hình, ngón tay gõ trên bàn phím, ngữ khí bình đạm, “Anh nghĩ em có thể sẽ thích.”

Hạ Lan Sanh nhìn chiếc ghế đó, trong lòng quả thực rất thích. Cậu thích cảm giác được bao bọc, đặc biệt là khi cơ thể hiện tại vẫn còn khó chịu.

Ghế treo rất lớn, ngồi hai người cũng thừa thãi. Cậu thử ngồi lên, chiếc ghế hơi lắc lư, Hạ Lan Sanh vươn tay nắm lấy hai bên.

Đệm mềm hoàn hảo đỡ lấy eo và mông cậu. Cảm giác khó chịu lập tức giảm đi rất nhiều. Cậu hừ hừ hai tiếng một cách thoải mái.

Điều chỉnh tư thế một chút, lún mình vào bên trong đệm mềm, chỉ lộ ra đôi chân đặt ở mép ghế treo, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung.

Ánh mắt Văn Nhân Yến thoáng nhìn dáng vẻ Hạ Lan Sanh nằm trên ghế treo, khóe môi hơi cong lên. Sau đó, anh chuyển sự chú ý trở lại màn hình trước mặt, tiếp tục xử lý công việc chất đống.

Trong thư phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và tiếng cọt kẹt thỉnh thoảng phát ra từ chiếc ghế treo.

Ánh mặt trời lặng lẽ chảy trôi. Trong không khí tràn ngập mùi sách vở và mùi linh sam thoang thoảng, dễ chịu từ người Văn Nhân Yến.

Hạ Lan Sanh ôm chiếc gối tựa mềm mại, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh và bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ. Chiếc ghế treo mềm mại thoải mái hơn sofa. Trong sự đung đưa có quy luật và không khí tĩnh lặng, suy nghĩ từng chút một chậm lại.

Cậu lén nhìn Văn Nhân Yến sau máy tính. Alpha cúi đầu, đường nét mặt nghiêng lạnh lùng cứng rắn. Ánh sáng màn hình chiếu vào mắt anh.

Dáng vẻ anh chuyên tâm xử lý công việc khác hẳn với lúc chiên bít tết vừa rồi, như hai người khác nhau. Đại đa số người chỉ có thể nhìn thấy một mặt của anh, còn Hạ Lan Sanh may mắn được thấy cả hai.

Ánh mắt cậu dừng lại ở nửa thân dưới của Văn Nhân Yến chỉ mặc quần ngủ vải nhung màu tối, rồi nhìn lại chiếc áo trên cùng kiểu mình đang mặc. Sự thân mật giữa họ đến mức quần áo cũng có thể tùy ý chia sẻ.

Cậu nhẹ nhàng đung đưa chiếc ghế treo. Cơn buồn ngủ không ập đến, nhưng một cảm giác lười biếng lại tràn ngập khắp cơ thể.

Cậu không cần ngủ. Cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy, cảm nhận sự đung đưa rất nhỏ của ghế treo, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nghe tiếng lá cây xào xạc, nhìn bóng dáng đang chuyên tâm làm việc kia là được.

Thời gian trôi đi trong không gian yên tĩnh. Hạ Lan Sanh từ nhìn ngoài cửa sổ chuyển sang nhìn Văn Nhân Yến, rồi mí mắt có chút nặng trĩu hé nửa. Tay ôm gối đầu cũng nới lỏng.

Chiếc gối trắng lăn từ lòng cậu xuống mặt đất. Văn Nhân Yến bị động tĩnh này làm giật mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Lan Sanh.

Hạ Lan Sanh đang cuộn tròn bên trong, giống như một chú mèo thỏa mãn. Ánh mặt trời dừng trên đỉnh tóc và mặt nghiêng của cậu. Cậu nhíu mày, nghiêng mặt né tránh sự quấy rầy của ánh nắng.

Hàng mi dài đổ bóng nhàn nhạt trước mắt, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng. Hai tay cậu đặt trên bụng dưới, tư thái hoàn toàn không phòng bị, ngủ rất yên ổn.

Văn Nhân Yến nhặt chiếc gối đầu từ dưới đất lên, bước chân rất nhẹ đi đến bên cạnh ghế treo, nhét nó vào bên cạnh Hạ Lan Sanh.

Hạ Lan Sanh dường như có cảm giác, lông mi run rẩy, nhưng không mở mắt, chỉ vô thức ôm chiếc gối vào lòng cọ cọ.

Trong đáy mắt Văn Nhân Yến lướt qua ánh sáng nhu hòa. Anh vươn tay, động tác rất nhẹ vuốt mái tóc mái trên trán Hạ Lan Sanh, đầu ngón tay ngắn ngủi lây dính nhiệt độ cơ thể của Omega.

Anh đỡ lưng Hạ Lan Sanh, để cậu thuận thế nằm trên ghế treo, sau đó cúi người, cẩn thận cởi dép lê ra, đặt trên sàn nhà.

Ánh mắt Văn Nhân Yến dừng lại trên đùi Hạ Lan Sanh, mắt cá chân thon thả, mu bàn chân trắng nõn. Anh đặt chân Hạ Lan Sanh lên ghế treo.

Làm xong tất cả, anh mới một lần nữa đứng dậy, quay lại ghế ông chủ bên cạnh ngồi xuống, không làm việc nữa, chỉ yên tĩnh ngồi, ánh mắt trầm mặc dừng lại trên chiếc ghế treo.

Văn Nhân Yến nhìn Hạ Lan Sanh duỗi thẳng cơ thể trong ghế treo. Ánh mặt trời chiếu vào người cậu. Không khí trong thư phòng buổi sáng vẫn còn hơi lạnh. Anh nhìn làn da trắng nõn lộ ra kia dừng lại một lát.

Văn Nhân Yến lại lần nữa lặng lẽ không tiếng động đứng dậy. Động tác chậm rãi hơn cả lúc trước. Anh quay lại phòng ngủ chính. Mục đích rõ ràng đi đến chiếc tủ thấp dựa tường, mở ngăn kéo trên cùng.

Bên trong gấp gọn gàng vài chiếc chăn mỏng chất liệu mềm mại, đều là những chiếc Hạ Lan Sanh thường dùng hàng ngày. Ngón tay anh lướt qua mấy chiếc chăn, cuối cùng dừng lại ở chiếc chăn mỏng lông cừu màu trắng gạo. Trong ký ức của anh, Hạ Lan Sanh dùng chiếc chăn này nhiều nhất.

Văn Nhân Yến rút nó ra. Chất liệu lông cừu mềm mại, mượt mà. Anh nhẹ nhàng quay lại thư phòng, một lần nữa quỳ xuống bên cạnh ghế treo.

Anh cẩn thận trải chiếc chăn mỏng lông cừu trong tay ra, nhẹ nhàng phủ lên người Hạ Lan Sanh. Chiếc chăn che đến ngang eo, che đi nửa thân dưới.

Toàn bộ động tác trôi chảy như nước, nhưng lại được thực hiện cực kỳ nhẹ nhàng, không làm kinh động Omega đang ngủ say.

Đầu ngón tay Văn Nhân Yến ở mép chăn, cuối cùng nhẹ nhàng ấn một chút, xác định nó yên ổn nằm ở đó. Ánh mắt anh dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt ngủ dịu dàng kia, rồi một lần nữa ngồi trở lại chiếc ghế bên cạnh.


Trong chiếc ghế treo, ý thức Hạ Lan Sanh như chìm xuống đáy biển ấm áp, theo nước biển dâng lên hạ xuống, cuối cùng sau một bọt sóng lớn, bị đánh dạt lên bờ.

Cậu cố gắng mở đôi mắt vốn dĩ không hề nhắm lại kia, nhưng cảm thấy mí mắt nặng trĩu bất thường, tầm nhìn cũng mờ mịt, như cách một tầng sương mù.

Cậu theo bản năng cử động, liền nhận thấy trên người dường như có gì đó phủ lên. Vươn tay ra, chạm vào vật trên người.

Hạ Lan Sanh mở mắt hoàn toàn.

Tầm nhìn từ mơ hồ đến rõ ràng, đầu tiên đập vào mắt là hình dáng trần nhà của ghế treo, sau đó chính là ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, có chút chói mắt.

Cậu nheo mắt, rồi mới thấy chiếc chăn mỏng lông cừu đang được mình nắm trong tay, phủ trên người. Bản thân cậu cũng từ dựa vào ghế mây, biến thành nằm trong ghế mây.

Cậu…… ngủ rồi?

Cái này nhận tri làm cậu hơi ngây người. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, nhưng rõ ràng cậu chỉ nhớ mình nhắm mắt, sao lại ngủ mất rồi.

Ngón tay Hạ Lan Sanh vô thức co lại, nắm chặt chiếc chăn lông cừu bên ngực. Cậu hơi ngồi thẳng người, nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía bàn làm việc.

Văn Nhân Yến không biết từ lúc nào đã ngừng động tác trong tay, đang yên tĩnh ngồi trên ghế ông chủ, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp dừng lại trên người Hạ Lan Sanh.

Hạ Lan Sanh đột nhiên đối diện với ánh mắt anh, bị bắt quả tang. Tay nắm chăn lại siết chặt hơn.

Chỉ lộ ra cặp mắt còn mang theo chút mơ hồ hơi nước sau giấc ngủ, có chút ngượng ngùng nhưng lại vô cùng dựa dẫm nhìn Văn Nhân Yến.

“Em tỉnh rồi?” Văn Nhân Yến thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, đánh vỡ thư phòng yên tĩnh.

“Vâng.” Hạ Lan Sanh ở dưới chăn khẽ lên tiếng, giọng nói mang theo sự khàn khàn và mềm mại của người vừa tỉnh ngủ.

Văn Nhân Yến đứng dậy, đi đến cạnh ghế treo, ánh mắt ngang tầm với cậu.

“Em ngủ ngon không?” Văn Nhân Yến đưa tay, cực kỳ tự nhiên dùng mu bàn tay cọ vào má Hạ Lan Sanh còn hằn vết, động tác nhẹ nhàng.

Hạ Lan Sanh theo bản năng cọ vào tay anh, giọng nói càng mềm hơn, “…… Dạ, ngon.” Được chăm sóc chu đáo như vậy, sao có thể ngủ không ngon.

Văn Nhân Yến rụt tay về, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Lan Sanh, dường như đang cân nhắc gì đó. Anh dừng lại hai giây, rồi mở lời, giọng nói vẫn trầm thấp, ôn hòa, “Vốn dĩ anh chỉ định đi chơi riêng với em, nhưng bạn bè có tổ chức một buổi tụ tập, họ muốn gặp em.”

Anh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hạ Lan Sanh, nói chậm rãi, “Em có muốn đi chơi không? Nếu không muốn, chúng ta cứ tự mình đi.”

Những lời này anh nói rất bình thường, nhưng Hạ Lan Sanh lại nhạy cảm nhận ra ý tứ sâu xa: Văn Nhân Yến muốn mọi người biết về mối quan hệ của họ.

Trái tim Hạ Lan Sanh nhảy nhẹ một cái.

Ý nghĩ này khiến cậu bản năng thấy hơi hồi hộp. Vòng bạn bè của Văn Nhân Yến sẽ như thế nào? Cậu không hình dung ra được.

Cậu có chút không muốn quen biết họ. Quen biết họ có ích gì, cậu chỉ cần quen biết Văn Nhân Yến là đủ rồi.

Thế nhưng...

Hạ Lan Sanh ngẩng mắt, nhìn Văn Nhân Yến ở gần ngay. Alpha thâm thúy trong mắt không hề giục giã, chỉ có kiên nhẫn và bình tĩnh chờ đợi. Ánh mắt đó, dường như đang nói, dù em chọn thế nào cũng được.

Trong đầu Hạ Lan Sanh, chợt hiện lên hình ảnh Alpha cởi trần đứng trong bếp chiên bít tết cho cậu.

Không thể nào một người lại suốt đời không quen biết bạn bè của người yêu mình. Đối với các mối quan hệ xã giao thông thường, điều đó quá kỳ lạ.

Một cảm giác dũng khí mơ hồ xen lẫn với tâm trạng không muốn phụ lòng mong đợi này, nhanh chóng lấn át sự nhút nhát trong lòng.

Cậu không muốn mãi mãi trốn sau lưng Văn Nhân Yến, hoặc chỉ tồn tại trong thế giới khép kín của hai người, dù rằng như vậy rất tốt.

Nhưng, cậu và Văn Nhân Yến không phải là quan hệ lén lút. Sớm muộn gì cũng phải gặp bạn bè anh. Đây chính là một cách để thể hiện tình yêu của cậu với bạn đời, và với chính cậu.

Hạ Lan Sanh hít sâu một hơi. Chiếc chăn lông cừu trong tay kỳ lạ làm cậu yên tâm hơn. Cậu đón nhận ánh mắt Văn Nhân Yến, dù gương mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt đã không còn né tránh, “Em có thể đi.”


Bạch Dư Thần chọn một quán ăn. Hắn vốn dĩ chỉ thích nhậu nhẹt ở quán bar, nhưng vì Văn Nhân Yến kiên quyết từ chối, cuối cùng hắn đành chọn nơi này.

Hắn ngồi trên ghế, cặm cụi chơi hai chiếc điện thoại, liên tục đổi nhân vật, chật vật điều khiển ván cờ trong game, chẳng hề để tâm đến những chuyện đang xảy ra xung quanh.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn còn tưởng bạn trai mình đã về, mãi đến khi nhận ra đó là tiếng của hai người, hắn mới ngẩng đầu.

 

back top