63. Quần
Văn Nhân Yến bá đạo kéo Omega áp sát về phía mình, khiến nụ hôn này càng thêm khăng khít không rời. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên tuyến thể mẫn cảm, mang đến một trận run rẩy rất nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm không kéo kín rơi vào trong phòng. Trong không khí chỉ còn lại tiếng ướt át của môi lưỡi giao triền và tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề của cả hai.
Không biết bao lâu trôi qua, ngay khi Hạ Lan Sanh cảm thấy mình sắp thiếu oxy ngạt thở, Văn Nhân Yến mới thoáng lui lại một chút.
Trán anh chạm vào trán Hạ Lan Sanh, chóp mũi chạm nhau, hơi thở nóng rực hòa quyện. Trong đôi mắt sâu thẳm là tình ý nồng đậm ngày càng bùng cháy dữ dội.
Hạ Lan Sanh bị khóa chặt, đôi môi bị hôn đến long lanh ướt át hơi hé mở, và đôi mắt mờ mịt hơi nước vì thiếu oxy.
Ngực Hạ Lan Sanh phập phồng, thở hổn hển, gò má ửng đỏ, vô lực dựa vào ngực Văn Nhân Yến, có chút thất thần nhìn Văn Nhân Yến gần trong gang tấc, ánh mắt mê ly.
Văn Nhân Yến thấy hơi thở cậu thoáng bình phục, liền lại hôn lên. Lưỡi anh cường thế cạy mở đôi môi răng hơi hé của Hạ Lan Sanh, sâu hơn, hoàn toàn hơn đoạt lấy hơi thở và nước bọt của Hạ Lan Sanh.
Nhịp tim vừa mới bình phục của Hạ Lan Sanh lại lần nữa nhảy lên điên cuồng. Cậu vô thức nức nở một tiếng, yếu ớt nhưng lại câu dẫn.
Nụ hôn nóng rực dọc theo gò má Hạ Lan Sanh lan tràn xuống dưới, in dấu trên vành tai, trên cổ cậu.
Hơi thở Văn Nhân Yến phả lên da, kích thích những cơn run rẩy dày đặc hơn. Khi môi lưỡi ướt nóng phủ mạnh lên yết hầu đang lên xuống của Hạ Lan Sanh, anh còn ác ý dùng răng khẽ cắn một chút.
Hạ Lan Sanh cuối cùng không kìm nén được, cả người đột nhiên giật bắn lên, phát ra một tiếng thở dốc, “Ư… Văn Nhân Yến, anh đừng!”
Sự kháng cự đứt quãng càng giống như lời mời gọi nửa muốn từ chối nửa muốn đón nhận. Hạ Lan Sanh cố gắng nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị mùi hương phát ra từ người Văn Nhân Yến hấp dẫn, dừng lại tại chỗ.
Tay cậu ấn trên ngực Văn Nhân Yến, cách cơ bắp cảm nhận được nhịp tim dồn dập giống mình của Alpha.
Nụ hôn của Văn Nhân Yến cuối cùng tạm thời rời khỏi cổ cậu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rời xa. Anh cúi đầu, nhìn đồng tử mất tiêu cự của Hạ Lan Sanh. Trong mắt kia cuồn cuộn dục vọng không thể hòa tan, cùng chiếm hữu dục của dã thú.
Anh ngồi dậy, tay véo trên eo Hạ Lan Sanh, lần theo làn da trơn bóng đẫm mồ hôi hướng lên trên, Hạ Lan Sanh đưa tay ra, giúp Alpha cởi bỏ quần áo.
Lòng bàn tay anh lại lần nữa quay lại sau gáy Hạ Lan Sanh, nhẹ nhàng ấn vào khối tuyến thể hơi gồ lên kia. Lần này không còn là sự vuốt ve chậm rãi nhẹ nhàng nữa, mà là ấn và xoa bóp mang theo mục đích rõ ràng.
Hạ Lan Sanh có chút chịu không nổi, đưa tay bắt lấy cổ tay anh. Cậu không nói rõ lời từ chối, chỉ dùng ánh mắt kia lặng lẽ nhìn Văn Nhân Yến.
Văn Nhân Yến cảm thấy, ánh mắt Hạ Lan Sanh như có thể nói. Trong khoảnh khắc, anh có chút không nỡ xuống tay.
Anh dừng việc ấn vào tuyến thể Hạ Lan Sanh, giữ cổ Omega, áp người vào lòng mình.
Môi nóng rực của Văn Nhân Yến dán vào vành tai cậu, giọng nói trầm thấp ẩn chứa tình dục, “Trốn cái gì? Trước đây không phải đều rất ngoan sao?”
Hạ Lan Sanh buông tay đang nắm cổ tay anh ra, dán vào ngực anh, nắm chặt quần áo bên hông Alpha siết lại. Cậu ngập ngừng nói: “Lực mạnh quá, không thoải mái…”
Răng nanh Văn Nhân Yến tựa vào tuyến thể Hạ Lan Sanh, khẽ động, đưa tay che lại đôi mắt Hạ Lan Sanh.
Trước mắt Hạ Lan Sanh tối sầm. Giây phút tiếp theo, làn da sau gáy đã bị đâm thủng, tin tức tố và đau đớn cùng ập đến.
Cậu không kiểm soát được mà run rẩy, tay nắm quần áo Văn Nhân Yến dùng sức đến trắng bệch. Chất liệu quần áo đắt tiền, bị cậu chà đạp đến biến dạng.
Hạ Lan Sanh hoa mắt tối sầm, nhịn không được nức nở thành tiếng. Đôi mắt bị Văn Nhân Yến che lại, rịn ra nước mắt sinh lý.
Văn Nhân Yến giam cầm cậu thật chặt, răng nanh chôn sâu, liên tục rót tin tức tố của mình vào, cho đến khi hoàn toàn dung hợp với tin tức tố bản thân của Hạ Lan Sanh mới buông tha.
Bản năng Alpha đạt đến đỉnh điểm vào lúc này. Anh có thể cảm nhận được mỗi lần run rẩy và tất cả phản ứng nhỏ bé của Omega trong lòng.
Điều này không những không làm anh mềm lòng, ngược lại kích thích chiếm hữu dục và dục vọng phá hủy sâu hơn của anh.
Hạ Lan Sanh không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là vài giây, đánh dấu bước đầu hoàn thành, tin tức tố ngừng rót vào.
Văn Nhân Yến chậm rãi buông lỏng hàm răng đang cắn tuyến thể Hạ Lan Sanh. Anh vẫn chưa rời đi, mà dùng lưỡi nóng bỏng liếm sạch những giọt máu rỉ ra.
Cảm giác đau đớn xen lẫn liếm láp khiến Hạ Lan Sanh run rẩy một trận, cuối cùng dưới sự trấn an của tin tức tố Alpha, mới chậm rãi thả lỏng cơ thể. Văn Nhân Yến lúc này mới buông tay che mắt cậu ra.
Lông mi Hạ Lan Sanh ướt đẫm dính vào nhau, hốc mắt đỏ bừng. Cậu hé môi nhỏ thở dốc, vô lực ghé vào lòng Văn Nhân Yến.
Đánh dấu mang đến không chỉ là đau đớn, mà còn là sự thay đổi kịch liệt về mặt sinh lý. Tin tức tố liên tục được Văn Nhân Yến cung cấp, khiến sự dựa dẫm của Hạ Lan Sanh bùng phát điên cuồng vào khoảnh khắc này.
Cậu cần Alpha đã đánh dấu mình, cần tin tức tố này trấn an ngọn lửa đang đốt cháy mình.
Cậu vô thức, liều mạng rúc vào lòng Văn Nhân Yến, trán tựa vào ngực anh, giống như một chú chó nhỏ nhận chủ, tham lam ngửi mùi hương linh sam không thể hòa tan trên vai và ngực Alpha.
Văn Nhân Yến cúi đầu, thu trọn dáng vẻ ý loạn tình mê này của cậu vào mắt. Hành động dựa dẫm của Hạ Lan Sanh đã châm lửa dục vọng vốn dĩ chưa nguôi ngoai của anh.
Bàn tay vòng quanh eo Hạ Lan Sanh chợt siết chặt, gần như muốn bẻ gãy vòng eo mảnh khảnh kia. Tay còn lại vốn dĩ ở gần tuyến thể, lần theo sống lưng trơn bóng đẫm mồ hôi trượt xuống dưới, lướt qua vùng hõm lưng mẫn cảm.
“Ư…” Hạ Lan Sanh bị sự thăm dò bất ngờ này sờ soạng đến run rẩy cả người, phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
Văn Nhân Yến cúi đầu, môi nóng rực phủ lên cơ thể Hạ Lan Sanh, không phải hôn môi, mà là liếm láp và mút vào, răng thỉnh thoảng cọ qua da thịt, để lại chút dấu vết.
“Anh…” Giọng Văn Nhân Yến rót vào tai cậu, mang theo sự xâm nhập của tin tức tố, “Ngửi thấy mùi của em bây giờ không? Anh....”
Anh đang chỉ vào tin tức tố Alpha đang phát ra từ tuyến thể Hạ Lan Sanh. Omega đã bị đánh dấu cả đời, tuy mang theo tin tức tố của Alpha, nhưng lại xa không đậm đặc như hiện tại.
Nụ hôn của Văn Nhân Yến dần dần di chuyển, châm lên từng ngọn lửa trên người Hạ Lan Sanh. Bàn tay to đi đến đâu, vải vóc bị xô đẩy chất đống đến đó.
Ý thức Hạ Lan Sanh bị quấy đảo thành hỗn loạn. Cậu chỉ có thể vô lực ôm lấy vai Alpha, đầu ngón tay găm vào cơ bắp căng chặt của đối phương, để lại những vệt máu.
Những tiếng nức nở và thở dốc vụn vặt không kiểm soát được tuôn ra từ đôi môi bị chà đạp liên tục. Không khí trong phòng trở nên sền sệt.
Tin tức tố giao triền như một tấm lưới lớn, bao bọc hai người trong đó. Tiếng sột soạt của quần áo cọ xát, tiếng thở dốc dồn dập đan xen, tiếng thút thít bị đè nén và những tiếng nức nở mang theo tiếng khóc thỉnh thoảng tiết lộ, tạo thành toàn bộ giai điệu.
Hạ Lan Sanh hoàn toàn chìm vào xoáy nước mang tên dục vọng do Alpha chủ đạo này, mặc cho bản thân bị kéo về phía vực sâu vô định.
Trong không khí chỉ còn lại nhịp tim điên cuồng của nhau, và sự giao triền không ngừng của tin tức tố trong phòng ngày càng trở nên nặng nề.
Liên tiếp mấy ngày, tình sự mới tạm dừng.
Cửa phòng mở rộng, tin tức tố cuối cùng cũng có thể tản ra. Mùi linh sam và bưởi đắng nồng đậm gần như hóa thành thực chất đó như tìm được lối thoát.
Những làn hương nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt bị không khí tươi mới xông vào phòng thay thế, để lại một dư vị chứa đựng sự mệt mỏi.
Hạ Lan Sanh nằm ngửa sâu trong đệm giường. Chăn đệm sạch sẽ tinh tươm, bản thân cậu cùng với đồ giường đều đã được Văn Nhân Yến dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng những dấu vết lưu lại trên người Hạ Lan Sanh lại không thể tẩy sạch. Cậu hé nửa mi mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống trước mắt. Tóc mai dán vào má, ngực phập phồng theo hơi thở.
Tin tức tố còn sót lại trong không khí, thuộc về Văn Nhân Yến, lúc này cũng đã rút đi mọi tính chất công kích và xâm lược, chỉ còn lại sự ôn nhu ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu. Hơi thở này sau cơn bão tố, là sự trấn an tốt nhất.
Tiếng bước chân rất nhỏ tiến lại gần. Văn Nhân Yến đặt chiếc khăn lông ấm áp áp vào mặt Hạ Lan Sanh. Lòng bàn tay anh cách lớp khăn lông mềm mại cọ qua làn da mẫn cảm.
“Ư…” Hạ Lan Sanh phát ra một tiếng mơ hồ từ cổ họng, mang theo vẻ uể oải. Mí mắt nặng trĩu hở ra một khe.
Tầm nhìn có chút mờ ảo, chỉ có thể thấy hình dáng gần trong gang tấc của Văn Nhân Yến, và đôi mắt chuyên chú đang cúi xuống nhìn mình.
“Đừng động đậy.” Giọng Văn Nhân Yến rất nhẹ. Anh lau mặt cho Hạ Lan Sanh xong, mới đưa ly nước ấm đặt trên tủ đầu giường đến bên môi cậu.
Hạ Lan Sanh theo tay anh, nhấp một ngụm. Dòng nước làm dễ chịu yết hầu khô rát. Cậu hơi nghiêng đầu, ý bảo mình không uống nữa.
Văn Nhân Yến uống hết chỗ nước còn lại, nhưng không rời đi.
Hạ Lan Sanh nằm trở lại giữa chiếc gối mềm mại, mí mắt nặng trĩu sắp khép lại. Mấy ngày tình sự liên tiếp đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của cậu.
Lúc này được xử lý sạch sẽ, lại nằm trong chăn mềm, cậu chỉ muốn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
Cậu tìm một tư thế thoải mái. Vừa mới nghiêng đầu, một bàn tay ấm áp dày rộng liền nâng lấy gò má cậu.
“Sanh Sanh.” Giọng Văn Nhân Yến vang lên trong phòng, “Đừng ngủ.”
Hạ Lan Sanh khó khăn mở một khe mắt, nhìn Alpha đang ngồi ở mép giường. Cậu không bận tâm đối phương đưa tay đến bên mặt mình, ngược lại hơi cựa quậy, gối lên lòng bàn tay đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ, làm nũng nói: “Buồn ngủ…”
“Biết em buồn ngủ.” Văn Nhân Yến nhìn vẻ làm nũng của cậu, trái tim cứng rắn đến mấy cũng phải mềm nhũn. Lòng bàn tay anh cọ trên má mềm mại của cậu, “Nhưng mới tỉnh không lâu, ngủ tiếp sẽ đau đầu.”
Hạ Lan Sanh muốn phản bác, muốn nói mình buồn ngủ đến mức căn bản không quan tâm sau khi tỉnh có đau đầu hay không, nhưng lời Văn Nhân Yến nói không phải là không có lý. Cậu cố gắng mặc cả, “Chỉ ngủ một lát thôi…”
“Không được.” Văn Nhân Yến từ chối dứt khoát. Anh đưa tay nhấc Hạ Lan Sanh dậy khỏi giường.
Hạ Lan Sanh cũng lười đối nghịch với anh, cứ thế nhắm mắt ngồi trên giường, rất có phong thái ngủ không đổi sắc dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt.
Văn Nhân Yến định mặc quần áo cho cậu, cậu liền nâng cánh tay bủn rủn vô lực lên, giống như một con rối gỗ bị giật dây, mặc kệ đối phương mặc quần áo mềm mại vào người mình.
Tiếp theo, cậu cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của Văn Nhân Yến luồn qua đầu gối và sau lưng mình. Cơ thể chợt treo lơ lửng, anh định bế cậu lên.
Hạ Lan Sanh theo bản năng ôm lấy cổ anh, úp mặt vào ngực Văn Nhân Yến. Cơ thể tự động tìm đến một tư thế thoải mái, cũng lười bận tâm mình sẽ bị đưa đi đâu.
Khoan đã, khoan đã.
Hạ Lan Sanh đột nhiên mở mắt. Tầm nhìn còn hơi mờ ảo, nhưng cũng đủ để cậu nhìn rõ tình hình hiện tại của mình: một đôi chân dài giao nhau trong không trung, trần trụi không một mảnh vải che thân.